Q5 - Chương 1486: Tham vọng lớn của Xuân ma ma.
Q5 - Chương 1486: Tham vọng lớn của Xuân ma ma.Q5 - Chương 1486: Tham vọng lớn của Xuân ma ma.
Ăn xong thịt hươu Vân Sơ lấy bình thuốc ra uống ngay vài viên, Xuân ma ma dùng ánh mắt khao khát nhìn bình thuốc trong tay Vân Sơ, tưởng chừng như muốn đưa tay giật lấy.
Vân Sơ không do dự, đổ vào tay nàng bốn viên, Xuân ma ma cho vào miệng nuốt xuống như chớp.
Uống thuốc xong nhìn thấy Vân Sơ vẻ mặt uể oải dựa vào lưng ghế tựa hồ đang dưỡng khí để ngấm thuốc, Xuân ma ma cũng kiếm cái ghế gấp ngồi xuống, còn học chó thè lưỡi ra thở.
Cái ghế nhỏ rõ ràng không phù hợp với thân thể nặng nề của nàng, đang kêu kẽo kẹt phản đối.
"Đã biết thịt hươu có chuyện bất thường sao còn ôm vụng?" Vân Sơ lười nhác hỏi:
"Nếu thịt hươu không sao, nô tỳ ăn vụng là lãi, nếu thịt hươu có vấn đề, quân hầu ăn vào mà chết, nô tỳ cũng chẳng sống được, chẳng bằng ăn cùng chết luôn."
"Nhưng ngươi đã ăn trước khi mang tới chỗ ta rồi." Vân Sơ giơ ngón cái lên, cung nữ ngốc này không dám kháng lệnh, lại không muốn Vân Sơ bị hạ độc chết, nên dùng cách đó:
Chẳng may có gì không ổn, lúc đó nàng chết rồi, hoàng hậu còn làm gì được?
Ân tình này Vân Sơ nhận rồi, đi tới bế Xuân ma ma lên đặt nàng ngồi xuống cái giường của mình, cảm thụ rõ ràng cung nữ diện mạo bình thường hơi thừa cân này người cứng đờ, khi khi đặt xuống gường cả người vẫn cứng đờ nằm thẳng cẳng ở đó.
Vân Sơ lấy ra một bình hồ lô ngọc đẹp đẽ đưa nàng:" Sau này trước kia ăn cơm uống hai viên."
Mặt Xuân ma ma đỏ rực sắp bốc khói:" Thuốc giải độc phải không?"
Vân Sơ dám nói, trên đời này người có nhận thức sâu nhất về độc dược là Tôn thần tiên, dưới Tôn thần tiên ra thì chính là y. Với y cái gọi là hạc đỉnh hồng chẳng qua là tỳ sương đỏ, đoạn trường tán chẳng qua là lá ngón, khiên cơ dược chỉ là mã tiền tử. Còn thuốc độc phát tác chậm, từ năm tám tuổi y đã biết cho ô đầu vào thức ăn đầu độc người khác rồi.
Thứ độc có thể cho vào thức ăn là độc tố thực vật, cùng độc tố khoáng vật, chứ độc sinh vật khó bào tôn được, không có hiệu quả mấy.
Bất kể là hạc đỉnh hồng, đoạn trường tán hay thiên cơ dược thì Vân Sơ cũng đã tự huấn luyện bản thân tới mức nhắm mắt cũng có thể ngửi ra mùi, cho nên muốn hạ độc y không phải dễ.
Gần đây y còn cùng lão thần tiên nghiên cứu đem độc khoáng vật trộn lẫn với độc tố thực vật, có thể tạo ra loại độc mới, có thể dựa vào tỉ lệ để khống chế thời gian độc phát tác, thậm chí có thể khống chế sự đau đớn của một người, như rút ngắn thời gian co giật, hay có thể khiến người uống vào cảm thấy như bị lửa đốt.
Thế nhưng nói tới thiên phú với độc dược thì Lý Tư mới là kinh người, độc dược ở chỗ nó còn nhiều hơn của Vân Sơ, tương lai sớm muộn cũng có một ngày vượt qua y.
Chưa từng có ai nói với Xuân ma ma những chuyện kinh khủng như thế về thuốc độc, kích thích vừa rồi được Vân Sơ ôm nhanh chóng tiêu tan, dùng cả hai tay bịt miệng:" Nô tỳ chỉ muốn biết thịt hươu chúng ta vừa ăn có ổn không?"
Vân Sơ lắc đầu, mặt nghiêm trọng:" Không ổn."
Mặt Xuân ma ma vàng như nghệ, mình không sống được nữa à, mình còn chưa tới làm ma ma cho An Định công chúa hưởng ngày tháng an nhàn mà.
Vân Sơ thở dài:" Mùi vị thịt hươu kỳ thực không hề tốt, nên khi nấu thịt hươu phải cho canh gà, tương, hoa tiêu, rượu, muối, đường. Nếu thịt hươu sau khi nước sôi phải dùng lửa nhỏ đun thêm nửa canh giờ, sau khi thịt nhừ lại dùng lửa lớn đun sôi ... Như thế thịt nấu ra mới thơm lại không khô."
"Kẻ nào nấu thịt hươu này thì hoàng hậu nên đem đi nấu, rõ ràng là không ổn, chưa khử hết mùi, lửa dùng chưa tới, thịt chưa nhừ, khô, ăn giắt răng."
Xuân ma ma há hốc mồm nhìn Vân Sơ.
Trên đường về Xuân ma ma tay nắm chặt bình ngọc Vân Sơ cho, mặt vẫn đỏ bừng bừng, vì không có gì nguy hiểm, nên cảm giác khi Vân Sơ ôm lại xuất hiện.
Gió đêm rất lạnh, Xuân ma ma lại thấy rất nóng, chân hơi bủn rủn, cảm giác bước đi trên mây, người cứ bồng bềnh bồng bềnh.
Mở bình thuốc ra ngửi, mùi Vân Sơ trên bình thậm chí còn át mùi thuốc, đó là mùi lê rất dễ ngửi. Nhĩ tới đó Xuân ma ma đổ ra một viên thuốc thong thả nhai, thuốc không đắng chút nào, bên trong thêm rất nhiều mật ong.
Xuân ma ma chẳng biết mình về tới tẩm cung của hoàng hậu thế, khi vào thì hoàng hậu còn chưa ngủ. Vũ Mị vừa nhìn một cái đã thốt lên:" Vân Sơ kiêu ngạo như thế làm sao lại ngủ với ngươi?"
Xuân ma ma cuống lên:" Không có, không có."
Vũ Mị đứng dậy, quan sát Xuân ma ma thật kỹ, nói:" Sớm biết thế ta phái một mỹ nhân đi, chưa kịp làm loạn, vậy ngươi mang cái vẻ xuân tình bừng bừng này cho ai xem."
"Khi nô tỳ vào thì quân hầu vừa rửa ráy xong ..." Xuân ma ma tự lẩm bẩm không nói dối, tóc quân hầu còn ướt, đúng là vừa rửa ráy xong:
Vũ Mị gật gù:" À, thế cũng phải, chỉ cần là nữ nhân thì không ai không thích loại nam tử như Vân Sơ, càng không nói tới nữ tử chẳng biết nam nhân là gì như ngươi."
"Đáng tiếc, ngươi có tuổi rồi, hai là lại xấu, gả ngươi cho Vân Sơ không phải là ban thưởng, mà là sỉ nhục, nếu không ta đã thỏa mãn cái tâm tư nhỏ này của ngươi."
"Nô tỳ chỉ muốn ở bên hoàng hậu, không muốn đi đâu cả." Lơi này của Xuân ma ma đúng là trợn mắt nói dối:
Vũ Mị mỉm cười bẹo má Xuân ma ma:" Cũng phải, với cái tính của ngươi, đi đâu cũng bị người ta bắt nạt thôi, chẳng bằng ở lại cho ta bắt nạt, sống còn khá hơn. Sao, Vân Sơ ăn thịt chưa?”
"Ăn rồi ạ, nói thịt hươu khô ăn không ngon, còn giắt răng, nói đùa rằng hoàng hậu nên nấu trù tử đi."
"Vân Sơ thích mỹ thực, hiểu đạo ẩm thực, kiến nghị của y nên nghe, người đâu, đem trù tử nấu thịt hươu đánh chết."
Từ thì có cung nữ nhận lệnh rời đi, Xuân ma ma cuống lên:" Quân hầu nói đùa thôi ma."
Vũ Mị nhạt giọng nói:" Đùa mới là lời thật lòng của y đó."
Thấy Xuân ma ma còn lo cho tính mạng của trừ tử, Vũ Mị lại hỏi:" Vân Sơ ăn có do dự không?”
"Không ạ, nô tỳ mang tới là quân hầu ăn ngay, nhưng ăn xong uống vài viên thuốc."
"Hừ, y tin bản cung không có ý hại y, nhưng lại không chẳng định bản cung nhất định không hại y nên lấy thuốc giải độc ra uống chứ gì?"
Không đợi Vũ Mị hỏi tới, Xuân ma ma lấy bình ngọc ra cho nàng, hoàng hậu rất đáng sợ, nàng không dám che giấu.
Vũ Mị không cầm lấy mà sai cung nhân đi tìm thái y giám định.
Lát sau cung nhân về báo:" Lưu thái y nói thứ này là đại sơn tra hoàn, chuyên trị chứng kén ăn, tiêu hóa không tốt, đầy hơi chướng bụng."
Xuân ma ma ngớ người, không phải thuốc giải độc à? Vũ Mịi lấy bình thuốc rút nắp ra, ngửi thấy mùi sơn tra, đưa cho Xuân ma ma:"Hợp với ngươi đấy, ngươi không hỏi Vân Sơ là không sợ thịt hươu có độc không sao?"
Vừa hỏi ra khỏi miệng thì thấy hai mắt Xuân ma ma tròn hết cỡ, xua tay:" Biết ngay là phái nhầm người mà, có điều phái người khác Vân Sơ không cho vào giữa đêm khuya."
Kỳ thực Xuân ma ma đang nghĩ tới chuyện đáng sợ về độc dược mà Vân Sơ kế, té ra mình bị quân hầu trêu chọc rồi. Hoàn toàn không phải nàng không hề biết gì về thức ăn khả năng có thuốc độc như hoàng hậu nghĩ, Xuân ma ma tất nhiên chẳng dại gì mà nói ra:" Nô tỳ không bẩm báo cũng không ai ngăn cản, cứ như thế đi vào trong."
"Đó là vì Vân Sơ không đề phòng ngươi, đổi lại là người khác thì có khi y giết ngay rồi."
Xuân ma ma không nhịn được cười toét miệng. Vũ Mị bực dọc:" Xem ra đúng là muốn gả đi rồi."