Q5 - Chương 223: Lý Thừa Tu là ai? (2)
Q5 - Chương 223: Lý Thừa Tu là ai? (2)Q5 - Chương 223: Lý Thừa Tu là ai? (2)
Ba đứa nam hài Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự vì ăn gậy trúc vào mông, nên ngay cả quần cũng không mặc được, chỉ có thể che vải lên cái mông bôi dược cao.
Lão già Lý Tích tất nhiên không bị Ngu Tu Dung trút giận, nhưng ông ta trốn trên xe ngựa của ba đứa bé, đốt bếp lò nhỏ uống trà, thuận tiện hâm nóng rượu để uống.
Ôn Hoan nhích người, đổi tư thế cho đỡ mỏi, trách Vân Cẩn:" Không thể quá thật thà được, chuyện gì ngươi cũng nói với a nương ngươi, chúng ta sắp thành công rồi thì ăn một trận roi, không thấy oan à?"
Vân Cẩn tủi thân:" Ta thấy chúng ta làm toàn chuyện tốt, vì sao a nương không cho, còn đánh chúng ta?"
Địch Quang Tự vất vả quay đầu nhìn cái mông sưng rõ to của mình:" Ít nhất thì đừng kể chuyện chúng ta thu nhận bọn trẻ lang thang chứ, sư nương nghe thấy chuyện này mới đánh chúng ta dữ hơn."
Vân Cẩn nói:" Đám trẻ con đó không nơi nương tựa sống như chó hoang, chúng ta giúp chúng thì sao? A gia cho chúng ta nhận nuôi chó, sao không cho nhận nuôi người?"
Lý Tích thong thả uống rượu nói:" Trước kia có một kẻ tên Trương Lượng, là người trời sinh tốt bụng, người này không có sở thích nào khác, chỉ thích thu nhận nghĩa tử, hơn nữa nhìn ai cũng thấy đáng thương, nhìn ai cũng muốn đưa về nhà làm con nuôi. Về sau thu nhận tới 500 con nuôi, được người người xưng là đại thiên nhân."
Ôn Hoan nghe vậy nói với Vân Cẩn:" Ta dám cược tên đại thiện nhân trong miệng Anh công không có kết quả tốt."
Vân Cẩn cãi:" Vì sao người tốt lại không có kết quả tốt?"
Địch Quang Tự chỉ ra:" Vì giọng điệu Anh công đầy vẻ mỉa mai."
Vân Cẩn nhìn ánh mắt giễu cợt của Lý Tích, than:" Xem ra lòng tốt đúng là không có kết quả tốt." Lý Tích cười khà khà nói:" Chém cả nhà, năm trăm đứa con nuôi không kẻ nào thoát."
Vân Cẩn tức giận:" Ai làm?"
Lý Tích chỉ lên trời:" Thái tông hoàng đế."
Ôn Hoan khẳng định:" Thế nào cũng liên quan tới tạo phản."
Lý Tích nhìn bốn đứa bé mà hâm mộ, chẳng biết trong lòng nghĩ tới cái gì mà tâm tình sa sút hẳn, mất hứng nói chuyện về Trường Bình quận công Trương Lượng, một trong số 24 công thần Lăng Yên Các.
Trong cái tòa quân doanh cực lớn của Vân Sơ, người duy nhất có thể đối thoại bình đẳng với ông ta thì ông ta chẳng muốn nhìn lấy một cái. Còn về phần Vân Sơ thì chỉ cần nhin thấy là ngọn lửa không tên bốc lên. Thế nhưng ông ta lúc này chẳng thể rời đội ngũ phong thiện, nên chỉ khi ở cạnh mấy đứa bé, ông ta mới bình tĩnh được.
Lý Tư chui vào xe ngựa, thả Hắc Long ra cho chạy vào gốc cùng ba đứa huynh đệ, hai mắt đỏ hoe, lại con sưng, đó là hậu di chứng do dùng gừng quá nhiều.
Nó vừa vào, ba đứa nam hài bất kể đau đớn dùng tay che mông, Lý Tư rất thích kéo vải lên xem mông bọn chúng.
Thấy không cách nào ra tay, Lý Tư mới nói chuyện với Lý Tích:" Anh công, lần này lỗ lớn rồi, toàn quân bị diệt."
Lý Tích nhìn thứ bại hoại hoàng tộc này, lạnh nhạt nói:" Lão phu chỉ muốn biết hoa hồng của mình có bị ảnh hưởng không?"
Lý Tư bắt đầu thút thít:" Lỗ tới không còn đồng nào rồi."
"Mười sáu vạn của hoàng hậu được công chúa mang tới Trường An, Lạc Dương mua vật tư mà."
"Lỗ hết rồi."
Lý Tích cười lạnh:" Đúng là cái giống do hoàng hậu sinh ra, vì phát tài mà tình mẹ con cũng bất chấp."
Lý Tư chớp chớp mắt, làm ra vẻ tội nghiệp:" Anh công lấy tám nghìn quan được không?"
Lý Tích nhìn nóc xe ngựa:" Thương cổ nhắm vào lợi nhuận, chỉ có công chúa là ý đồ với tiền vốn, từ đầu tới cuối công chúa căn bản không có ý gây dựng sản nghiệp gì cả, một lòng muốn mười sáu vạn quan trong tay hoàng hậu chứ gì?"
Lý Tư thở dài:" Thôi được rồi, một vạn hai ngàn quan, không nhiều hơn được nữa đâu."
Lý Tích cũng thở dài, bao nhiêu tiên ông ta không để ý, chỉ thấy đứa bé đáng thương của mình đang ở Nam Chiếu đánh nhau với mãnh thú, dã nhân tích góp ít công tích đáng thương còn những đứa bé này dám tính kế hoàng hậu, khởi điểm tốt thực sự là không đấu nổi.
Cùng thời với mấy đứa bé xấu xa này là may mắn, cũng là bất hành của hắn.
Cách giáo dục của Vân gia với trẻ nhỏ khác với huân quý Đại Đường ở chỗ, khi còn nhỏ thì toàn lực yêu thương chiều chuộng, khi chúng lớn dân thì giảm bớt đi, đến khi chúng tự lập mới thôi.
Cho tới giờ chuyện bốn đứa bé tổ kiến hợp tác xã, Vân Sơ chỉ dẫn dắt còn kết quả thì cơ bản làm theo hứng thú của chúng.
Vân Sơ không quan tâm tới việc ai khống chế hợp tác xã, y chỉ quan tâm tới sự tôn tại của nó, chỉ cần có hợp tác xã, quần chúng tầng thấp nhất không còn là đám ô hợp là nắm cát rời rạc nữa, mà có tổ chức, kỷ luật.
Có sự tồn tại này, cho dù tương lai Đại Đường có tan rã, quay lại thời thiên hạ đuổi hươu thì họ cũng có ưu thế lớn, khi đại loạn tới họ biết bắt tay hợp tác kháng cự, không tới mức thành dê non trong miệng người khác, nữ nhân không tới mức dê hai chân trong miệng người ta.
Hợp tác xã chính là di sản quan trọng Vân Sơ để lại cho Đại Đường.
Bốn đứa bé ngay từ đầu đã biết rồi, chúng chẳng thể nắm quyền kiểm soát hợp tác xã được, nên chúng chỉ tìm cách làm sao kiếm được lợi ích lớn nhất thôi, đến khi chúng nhìn thấy tiền của hoàng hậu.
Sau khi tiêu tiền không biết mệt, làm ra sổ sách không chê trách được gì, mười sáu vạn quan của hoàng hậu bị chúng tiêu không còn một xu, còn hoàng đế có được hợp tác xã nông thôn mà từ đầu chúng biết chẳng phải của mình.
Tiền tất nhiên không thể vô duyên vô cớ biến mất, chính nhờ khoản tiền của hoàng hậu, sản nghiệp của bốn đứa bé và Lý Tích lớn lên gấp đôi.
Rất là lạ, sau khi đạt được hiệp nghị phân phối, Lý Tích ở phần văn thư thuộc về ông ta viết ba chữ Lý Thừa Tu, bốn đứa bé chưa từng nghe thấy cái tên này.
Lý Tích cũng không giải thích gì, lấy từ trên đai lưng xuống một tấm bạch ngọc hoa văn rồng do hoàng đế ban thưởng. Tấm ngọc bội này vô cùng độc đáo. Bạch ngọc phải không có tỳ vết mới đẹp, nhưng trên tấm bạch ngọc này có đường nét đỏ tạo thành hoa văn rồng mà biến thành giá trị vô song.
Vậy mà Lý Tích không chút do dự chém ngọc bội làm đôi, đưa Lý Tư một nửa:" Sau này có người mang một nửa tới lấy cổ phần, công chúa hãy đưa hắn."
Lý Tư suýt khóc, nó vốn thích thứ đẹp đẽ, gân như hét vào mặt Lý Tích:" Miếng ngọc này ít nhất hai nghìn quan."
Lý Tích thản nhiên nói:" Vật ngự tứ này không bán được, cho nên không có giá trị."
Ôn Hoan quả nhiên được di truyền hoàn chỉnh, hỏi:" Nếu có người giết tên Lý Thừa Tu đó mang ngọc bội đến, bọn vãn bối có đưa cho hắn không?"
Lý Tích không giận:" Không ai giết được hết."
Vân Cẩn hỏi:" Hắn bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn rồi."
Lý Tư nhướng mày:" Bằng tuổi ta rồi."
Lý Tích lắc đầu:" Nó không nhìn trúng công chúa đâu."
Câu này chạm tự ái rồi, Lý Tư nghe thế tới gần Lý Tích thỏ thẻ:" Sao lại không, ta vừa xinh đẹp lại có tiên, còn là công chúa nữa."
"Ài, lão phu muốn đem cả phủ Anh quốc công giao cho hắn, hắn còn coi như rác, chẳng lẽ tới chút tiền của công chúa? Đừng giở thủ đoạn với lão phu, công chúa có nói nhiều hơn nữa thì ta cũng không tiết lộ thêm đâu, có điều hai đứa sớm muộn cũng có một ngày gặp mặt."
Ôn Nhu xúi:" Tới khi đó giết hắn, rõ ràng là hắn tới cướp lão bà của ngươi đấy."
Vân Cẩn lờ hắn đi, nói với Lý Tư:" Muốn hỏi chuyện thì hỏi đàng hoang, lần sau tỷ mà giở cái giọng lả lơi đó ra, bị mẹ nghe thấy sẽ đánh chết đấy."
Lý Tư chạy sang ôm tay Vân Cẩn, đánh vào mông Ôn Hoan một cái, đợi tiếng kêu của nó vừa giảm xuống lại đánh tiếp cho nó kêu to hơn.
Trong xe thế là bắt đầu náo loạn ỏm tỏi, bốn con chó cũng sủa nhặng lên phụ họa.