Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1207 - Q5 - Chương 224: Muốn Quịt Tiền Không Phải Dễ.

Q5 - Chương 224: Muốn quịt tiền không phải dễ. Q5 - Chương 224: Muốn quịt tiền không phải dễ.Q5 - Chương 224: Muốn quịt tiền không phải dễ.

Lý Tích xong việc rồi cũng không muốn ở cùng mấy đứa nhãi con nữa, xuống xe chắp tay sau lưng, đi vê phía nắng xuân ấm áp.

Lý Tư thì ngay lập tức đem chuyện Lý Thừa Tu kể với Ngu Tu Dung, Ngu Tu Dung bắt nó quên ngay chuyện này, không được nhắc tới với bất kỳ ai, Lý Tư nghe lời.

Tối hôm đó Vân Sơ không trực đêm, vì túc vệ đại thần không chỉ có mình y, đêm nay người phụ trách là binh bộ thượng thư.

"Lý Thừa Tu à? Ta chưa từng nghe nói tới, thực sự là do Anh công sinh ra sao?" Vân Sơ biết chuyện cũng rất bất ngờ:

Ngu Tu Dung lắc đầu:" Phía Trường An không có chút tin tức nào, Anh công giấu được đứa bé này mười bốn năm không dễ."

"Tốn công thật, để Lý Tư nói với hoàng hậu đi."

"Làm thế không hay đâu."

Vân Sơ cười khẽ:" Anh công thời gian qua ở cùng đám trẻ con chắc nghĩ thông rồi, không muốn giữ bí mật cho đứa bé đó nữa, nếu không cần gì nói ra."

"Vì sao, mười bốn năm công sức lãng phí thế sao?" Ngu Tu Dung khó hiểu:

"Giờ thời đại đã khác, thiên hạ đã yên ổn, Lý Thừa Tu muốn dựa vào bản lĩnh leo lên tới địa vị như ta và Anh công cũng không thể. Ngay cả ta bây giờ nếu mới bước chân vào Trường An cũng không khả năng làm được." Vân đoán:" Anh công từ bỏ, vậy đoán chừng còn có một nguyên nhân, bệ hạ đã biết về đứa bé đó rồi, vậy thì đứa bé đó làm tốt hay không cũng vô nghĩa, lên hay xuống là do một ý nghiệm của bệ hạ, tiếp tục che giấu là vô nghĩa, khiến đứa bé đó tốn thêm công sức."

"Nếu Anh công đem cổ phần giao cho Lý Thừa Tu thì chứng tỏ cũng có ý phó thác đứa bé này cho chúng ta, chúng ta không làm chuyện ám muội, công khai là tốt nhất."

"Nếu thế thì toại nguyện cho ông ấy đi."

Vân Sơ vừa nói vừa búi mái tóc dài của Ngu Tu Dung lên, như thế cánh tay y không phải chịu tội nữa, nếu không làm gối cho nàng cả đêm, dù tay có cứng như sắt, sáng hôm sau vẫn tha hồ tê nhức.

Trời sáng, Lý Tư ăn sáng xong liền tung tăng dẫn đám Vân Cẩn đi gặp hoàng hậu, dù sao hoàng hậu cấp cho chúng rất nhiều tiền, giờ lỗ sạch không thể không báo một tiếng.

Lý Tư không hề có chút áy náy nào vì bẫy mẫu hậu của mình, dù sao thì tiền cả thiên hạ này là của phụ hoàng và mẫu hậu, ở trong tay nó cũng chẳng khác gì trong tay mẫu hậu.

Không biết vì sao hôm nay trong lúc chờ hoàng hậu triệu kiến, Xuân ma ma đối đãi với bọn chúng cực tốt, nhất đối xử với Vân Cẩn càng tới mức khó tin, cả thịt trâu khô quý như báu vật cũng mang cho bốn đứa ăn. Lý Tư cảm thấy Xuân ma ma có chỗ nào đó không ổn rồi.

Xuân ma ma càng nhìn Vân Cẩn càng thích, thấy Vân Cẩn ăn thịt dính bên mép, bất giác đưa tay ra lau.

Vân Cẩn cười rất ngọt cảm tạ Xuân ma ma, làm Xuân ma ma thấy hết sức thỏa mãn.

Cái ôm của Vân Sơ tựa hồ vẫn còn tàn dư trên người nàng, nhất là khi bâu ngực chưa từng gần gũi nam nhân chạm vào lồng ngực rắn chắc của Vân Sơ, Xuân ma ma cảm giác thân thể mình giây phút đó đã hòa tan.

"Xuân ma ma, Xuân ma ma, hoàng hậu tuyên An Định công chúa cận kiến."

Nữ quan gọi hai lần mới kéo được Xuân ma ma ra khỏi ảo tưởng trở về thế giới thật, ngượng ngùng nhìn trái phải, phát hiện Lý Tư ngậm nửa miếng thịt trâu nghi hoặc nhìn mình, vờ vịt ho một tiếng:" Công chúa đi theo nô tỳ."

Văn thư chất trên bàn của Vũ Mị rất cao, nhìn cảnh đó là Lý Tư biết phụ hoàng lại lười biếng rồi.

Vũ Mịi chiếu ánh mắt từ sau đống văn thư ra, lạnh nhạt nhìn một chút nói:" Đừng tưởng là hợp tác xã sung công thì có thể nuốt được tiền của ta."

Lý Tư chẳng giật mình, còn bày ra vẻ mặt tội nghiệp ngồi đối diện hoàng hậu:" Vốn tưởng năm sau có thể kiếm một khoản lớn, ai ngờ phụ hoàng mẫu hậu đổi ý, không cho con nhúng tay vào chuyện hợp tác xã nữa, toàn bộ tiền trải đường mất hết chưa nói, ngay cả các loại giống lương thực con mua nợ ở cỗ thái tử ca ca cũng mất hết rồi."

"Mẫu hậu, người không thể làm thế, vừa bắt con làm việc rồi tới lúc quan trọng lấy hết mọi thứ của con. Bây giờ lại đòi tiền con, thiên hạ làm gì có mẫu hậu nào nhẫn tâm như thế?"

Vũ Mi nhìn Lý Tư diễn trò, đang định nói thì Vân Cẩn lấy ra từng cuốn sổ trong cái rương dài, giao cho Xuân ma ma đưa cho hoàng hậu.

Vân Cẩn từ nhỏ đã làm hộ vệ cho Lý Tư vào cung, cho nên đối diện với hoàng hậu cũng không lúng túng:" Vân gia làm việc xưa nay luôn rõ ràng rành mạch, chuyện làm ăn lần này đúng là lỗ nặng, có sổ sách làm chứng."

Vũ Mị chuyển ánh mắt từ Lý Tư sang Vân Cẩn, tới trước mặt nó dùng một ngón tay nâng cằm nó lên nhìn kỹ:" Gương mặt thì giống mẹ, đôi mắt có mấy phần giống cha, Ngu Tu Dung sinh ra được một đứa nhi tử giỏi biết ăn nói linh tỉnh đảo lộn trắng đen đấy à?"

Vân Cẩn không sợ nó lật cuốn sổ có con dấu của Lý Tích ra:" Thần có lẽ nói linh tinh, thiết nghĩ Anh công thì không."

Vũ Mị liếc qua con dấu, bảo nữ quan:" Kiểm tra."

Tức thì có một đám nữ quan đi vào mang sổ sách đi, bốn đứa bé nhìn theo đều rất tự tin.

Vũ Mị thấy hét, tủm tỉm cười hỏi:" Sao thế, xem thường trướng phòng của bản cung, hay là các ngươi làm sổ sách tới không có chút sơ hở nào?"

Ôn Hoan chắp tay:" Bẩm hoàng hậu, cách ghi sổ sách của bọn thần không giống sổ sách phổ biến ở Đại Đường, sợ là trướng phòng của người không hiểu."

Vũ Mị nhìn Ôn Hoan:" Định dựa vào gia học sâu xa tới lừa bản cung à?"

Địch Quang Tự đi lên nói:" Bẩm hoàng hậu, trước kia kết toán ba cột nhập - xuất dư có quá nhiều sơ hở. Hơn nữa sổ sách không rõ ràng, muốn biểu hiện hết được tiền hàng ra vào, cho nên sư phụ thần nghiên cứu ra cách két toán bốn cột. Khác biệt rõ ràng."

Vũ Mi trầm ngâm:" Viết ra sách giải thích rõ đưa lên."

Lý Tư do dự:” Đó la gia học ạ...'

Vũ Mị quắc mắt:" Vân Sơ sở dĩ dạy các ngươi cách ghi sổ sách không ai hiểu là để lừa tiền của ta, đừng cho rằng học vấn tốt là ghê gớm. Đừng thừa lời nữa, viết ngay, bốn đưa phân ra viết, nếu khác nhau, xem ta trừng trị thế nào."

Cung nga rất nhanh đem bốn cái bàn thấp lên, chuẩn bị sẵn sàng cả bút giấy.
Bình Luận (0)
Comment