Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1208 - Q5 - Chương 225: Tham Lam Quá Rồi.

Q5 - Chương 225: Tham lam quá rồi. Q5 - Chương 225: Tham lam quá rồi.Q5 - Chương 225: Tham lam quá rồi.

Khi Lý Trị tới thì tẩm cung của hoàng hậu thì nơi này im phăng phắc, chỉ có bốn đứa bé quy củ ngồi sau bàn viết liên tục, cười hỏi Vũ Mị:" Sao thế, kiểm tra học vấn của chúng à?”

Vũ Mị hậm hực:" Tiền của thiếp bị chúng nuốt rồi."

Lý Trị à một tiếng:" Không phải nói tiền đã ném cả vào thứ gọi là hợp tác xã rồi à? Trẫm nghe triều thần nhắc tới, thứ đó quy mô lớn, có tác dụng đem quyền lực triều đình xuống nông thôn, là thứ tốt. Nay bị triều đình thu rồi, tiền của bọn chúng tất nhiên không còn."

Lý Tư nâng gương mặt tội nghiệp ngấn lệ nhìn hoàng đế mà không dám nói, tựa hồ trong lòng chứa vô vàn ủy khuất.

Lý Trị thở dài:" Dù có chút sai lệch thì coi như thưởng cho bọn chúng đi."

Vũ Mị lạnh lùng nói:" Vốn thiếp không để ý đâu, nhưng bọn chúng đắc ý quá rồi, hùa nhau tới đây lừa thiếp. Còn cả tên sơn tặc trại Ngõa Cương cũng phụ họa với bọn chúng nữa."

Lý Trị nhận lấy cuốn sổ có dấu của Lý Tích:" Thật à?"

"Bệ hạ đoán xem vì sao Anh công lại lấy danh dự bản thân ra đảm bảo cho bốn đứa bé chứ?"

Lý Trị gật gù, chuyện này thì hơi vô lý rồi, cúi xuống hỏi Lý Tư:" Anh công gần đây có chỗ nào đặc biệt không?"

Lý Tư rụt rè nói:" Bọn con làm ăn thất bại, khi chia đều khoản lỗ, Anh công không dùng tên mình, mà dùng một cái tên kỳ quái.

"Tên gì?"

"Anh công, Anh công..."

Lý Trị hứa:" Phụ hoàng sẽ bù lỗ cho con, tiền của mẫu hậu cũng không truy hỏi nữa." Lý Tư vội đáp ngay:" Là Lý Thừa Tu ạ, năm nay mười bốn tuổi, là ấu tử của Anh công."

Lý Trị xoa đầu Lý Tư, bảo hoàng hậu:" Chuyện này bỏ qua đi, bọn nhóc làm rất tốt."

Vũ Mị chưa hết bất ngờ, nàng ghét nhất chuyện người khác biết mà mình không biết:" Anh công có ấu tử sao? Sao thần thiếp không biết?"

"Trẫm cũng gần đây mới biết, đứa bé đó giỏi lắm, mới mươi bốn tuổi đã có công huân tam chuyển ở Nam Chiếu, đảm nhận bách phu trưởng, có phong thái Anh công năm xưa.”

"Nếu che giấu mươi bốn năm rồi vì sao đột nhiên lại tiết lộ?"

Lý Trị cười ha hả, không giải thích mà nói với mấy đứa bé:" Đợi Lý Thừa Tu tới, bốn đứa có thể chiêu nạp hắn nhập bọn."

Lý Tư ấp úng:" Nhưng hắn nghèo lắm, còn nợ tiền nữa."

"Tiền của hắn do phụ hoàng trả, thiếu bao nhiêu con cứ tới thiếu phủ giám mà lấy."

Vũ Mị lúc thì nhìn Lý Tư, lúc lại nhìn hoàng đế, cuối cùng không nhiều lời, chỉ khẽ thở dài.

Bốn đứa bé từ tẩm cung hoàng hậu đi ra một cái tức thì cười rách miệng, lần này chúng thực sự kiếm được khoản tiền lớn rồi, ngay cả Vân Cẩn xưa nay không quá coi trọng tiền bạc cũng hò reo, không phải vì kiếm được bao nhiêu tiền mà kế hoạch của bọn chúng thành công.

Chỉ là chúng chưa biết ẩn sau thành công của mình là bao nhiêu tâm cơ của đám người lớn thôi.

Ôn Hoan nhìn Vân Cẩn ôm một bọc thịt trâu khô lớn, rất muốn lấy một miếng ăn, đáng tiếc thứ này là do Xuân ma ma tặng sư phụ, không có phần của bọn chúng.

Lý Tư vẫn còn lâng lâng:" Chắc kiếm được hai vạn tiền từ thiếu phủ giám đấy."

Ôn Nhu phản đối ngay:" Chúng ta lấy tiền làm gì, trong thiếu phủ giám rất nhiều thợ giỏi, đồ làm ra cũng nhiều, không bằng chúng ta lấy một ít đồ, lại lấy ít công tượng, mở cửa hiệu bán đồ xa xỉ." Vân Cẩn gật đầu lia lại:" Đúng thế, cha nói kiếm tiền từ nhà giàu không lo thiếu đạo đức."

Lý Tư sáng mắt, rồi lại ỉu xìu:" Ta chỉ còn năm năm để kiếm tiền."

Địch Quang Tự vỗ bụng đắc ý:" Bọn đệ còn tám năm."

Lý Tư hậm hực:" Sao ta sinh ra sớm thế để làm gì?"

Vân Cẩn lấy ra một miếng thịt trâu bị nướng cháy trong gói hạt sen:" Ta có chê tỷ nhiều tuổi đâu."

Không ngờ Lý Tư tức giận đánh rơi thịt trong tay Vân Cẩn, hét lên "đáng ghét", rồi chạy mất.

Ba đứa nam hài nhìn nhau chẳng hiểu gì, chuẩn bị đuổi theo thì sau lưng có tiếng quát:" Đứng lại."

Vừa quay đầu thì thấy một tên béo tuổi còn nhỏ hơn bọn chúng đang nhìn chằm chằm, tuy chưa từng gặp nhưng đoán một cái chúng biết ngay - Anh vương Lý Hiển.

Cả ba dựa theo quy củ đứng thẳng hàng thi lễ:" Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự bái kiến Anh vương điện hạ."

Lý Hiển được hai hoạn quan làm bạn đi tới trước mặt ba người, mắt nhìn vào gói thịt trâu khô, lập tức tên hoạn quan cất giọng the thé:" Còn không biết hiến lên?"

Vân Cẩn chưa kịp nói gì thì thấy Lý Tư mặt phủ sương giá đứng sau lưng Lý Hiển, một tay đã vung lên cao.

Chát -

Cái cổ trắng trẻo của Lý Hiển nhanh chóng xuất hiện một dấu tay đỏ rực, xưa nay đối với chuyện đánh đệ đệ, Lý Tư không biết dọa nạt là gì, nên vung tay lên là đánh vừa nhanh vừa mạnh.

"ÁI"

Lý Hiển bị đánh bất ngờ, quay đầu lại nhìn thấy tỷ tỷ hung dữ, vừa mếu miệng định khóc thì Lý Tư lấy miếng thịt trâu khô từ chỗ Vân Cẩn, nhét một cách thô bạo vào mồm nó, quát:" Ngậm miệng." Miệng Lý Hiển bị nhét miếng thịt trâu vừa khô vừa cứng, nước mắt không ngừng chảy ra, lỗ mũi nức nở, nhưng miệng ngậm chặt không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào lớn một chút.

Lý Tư kéo bàn tay nần nãn thịt của Lý Hiển, dùng ánh mắt uy hiếp hai tên hoạn quan vô dụng rồi dẫn Lý Hiển đi.

Vân Cẩn thấy nước mắt Lý Hiển chảy ra thực sự quá nhiều liền nhét gói lá sen vào lòng nó. Không ngờ Lý Hiển ôm gói thịt trâu, khóc càng tợn hơn.

Bọn họ tới doanh của Lý Hoằng.

Triều đình thu mất hợp tác xã, Đông cung có liên hệ chặt chẽ với hợp tác xã tất nhiên cũng phải thay đổi sách lược ứng phó. Trước kia cây giống của Đông cung đều bán cho Lý Tư, cho nên Lý Tư muốn thương lượng với với vị trữ quân nay vấn đề trả tiền.

Thái tử, hoàng hậu, hoàng đế đều là chủ của Đại Đường, nên không thể nào làm việc cho ba vị này còn phải trả tiền nữa, quá ngu xuẩn.

Lý Hoằng nghe Lý Tư trình bày mà ngạc nhiên vô cùng, trước nay toàn là người ta nghĩ cách tặng tiền hắn, lân đầu gặp được kẻ quịt nợ, lại còn yêu câu mình phải trả tiền cọc trước đó.

"Lời này là Anh công nói đấy, ông ấy bảo thái tử là chủ nhân thiên hạ, không được tranh lợi với dân." Lý Tư tận dụng Lý Tích rất triệt để, dù sao nó chẳng sợ ai đi tìm Lý Tích xác nhận:

Lý Hoằng bế Lý Hiển, kiểm tra vết bàn tay đỏ rực sau cổ:" Muội không phải là dân."

Lý Tư ngang nhiên nói:" Thái tử ca ca muốn quịt nợ à? Chúng ta có sổ sách nhé."

Lý Hoằng vừa xoa thuốc cho Lý Hiển vừa nói:" Trò này muội đem dùng lừa phụ hoàng và mẫu hậu còn được, đừng tới chỗ ta. Sạch muội đọc thì ta cũng đọc, cách ghi sổ ba cột với bốn cột khác nhau thế nào ta cũng biết ... Đừng quên khi ta học hết những thứ đó rồi muội còn mới bắt đầu học phép tính, cũng đừng quên muội vừa khóc vừa học thế nào."

Lý Tư quật cường nói:" Hợp tác xã bị triều đình thu rồi." "Hừ, muội trực tiếp đem tổng chỉ cho mẫu hậu xem, biểu thị đã tiêu hết tiền, mỗi khoản đều có hướng đi rõ ràng, nhưng thu lợi hậu kỳ thì muội lại không nhắc chữ nào đúng không? Tham, muội quá tham rồi."
Bình Luận (0)
Comment