Q5 - Chương 226: Loạn nổi lên bất ngờ.
Q5 - Chương 226: Loạn nổi lên bất ngờ.Q5 - Chương 226: Loạn nổi lên bất ngờ.
Lý Hoằng đã bôi thuốc xong cho Lý Hiển xong, còn dùng miệng thổi cổ cho nó, như thế giảm bớt kích thích thuốc gây ra. Hắn không muốn để ý tới Lý Tư, nhưng cái bản mặt của Lý Tư bây giờ thực sự làm người ta ghét, chu miệng quay sang muốn nhổ Lý Tư một phát.
Lý Tư lập tức nhảy xa cả trượng, giọng thê thảm:" Sao huynh không học phụ hoàng mẫu hậu, rộng rãi chút, cẩn thận muội mời Anh công ra mặt đàn hặc huynh bắt nạt muội muội, tham tiền bất công."
Lý Hoằng xoay cái cổ đỏ rực của Lý Hiển lại:" Muội xem cổ của Hiển Nhi đi rồi hãng nói tới chuyện bắt nạt, sau này còn đánh nó, ta đánh muội."
Lý Hiển vốn nơm nớp lo sợ, tới lúc này thấy được đại ca bênh vực mới có gan nhào vào lòng Lý Hoằng khóc to.
Khi thái tử và Lý Tư nói chuyện, ba người Vân Cẩn không xen vào, đợi đôi huynh muội đó kết thúc giao phong, Vân Cẩn mới nói với Lý Hoằng:" Anh công có đứa con nhỏ tên là Lý Thừa Tu, năm nay đã mười bốn, nhìn thái độ của Anh công thì chắc là một thiếu niên tài tuấn hiếm có."
Lý Hoằng gật đầu:" Biết rồi."
Thấy chuyện đã làm xong, đám người Vân Cẩn lại kéo nhau đi, không ngờ Lý Hoằng đẩy Lý Hiển cho Lý Tư:" Dẫn nó đi chơi mấy ngày rồi đưa về."
"Đưa nó đi chơi?" Lý Tư ngạc nhiên lắm, lại thấy Lý Hiển nước mắt ròng ròng mà vẫn nhìn mình như muốn đi theo, chỉ mũi hỏi:" Ngươi muốn đi theo ta à?"
Lý Hiển vậy mà lại gật đầu:" Chỉ cần tỷ không đánh đệ."
Lý Tư xoa cái đầu tròn xoe buồn cười của nó:" Được, về sau ta không đánh ngươi nữa.
Lý Hiển hớn hở ngay được làm Lý Hoằng nhìn mà bĩu môi, đây là đứa chỉ nhớ ăn không nhớ đòn. Chuyện hoàng đế phát động đang tiến hành hết sức trật tự ở bên kia sông, mặc dù phía Doanh Châu truyền tới một số tin tức không tốt, hoàng đế vẫn tin vào năng lực của Doanh Châu đô đốc Quách Đãi Phong có thể khống chế cuộc tranh giành bãi cỏ giữa Hề tộc và Khiết Đan tộc, không tới mức làm chiến hỏa mở rộng.
Đối với Hề tộc thì Vân Sơ chẳng có gì phải lo, những bộ tộc ở biên cương cứ tụ lại rồi lâu lâu tự mình làm bản thân biến mất.
Người Hề tộc cũng thế, trước kia vì chăn thả nên tính là cường đại, nhưng từ khi học làm xe, cày cấy thì phát sinh nhiều thay đổi, bộ lạc vốn lấy liên minh làm cơ sở vì người định cư, người du cư mà chia nhỏ.
Vài năm nữa thôi Đại Đường thực sự thi hành chính sách thống trị ở Liêu Đông, bộ tộc này sẽ hòa nhập vào vòng tay Đại Đường.
Khiết Đan thì khác, riêng cái tên bộ tộc nay đã khiến Vân Sơ phải dè chừng.
Năm năm trước Doanh Châu đã có dấu hiệu bất ổn, hoàng đế phái Tiết Nhân Quý vừa rời nhiệm ở Bắc Đình đô hộ phủ đi một chuyến, nghe nói hắn tới dó chỉ giết người, giết liền năm vạn.
Trọng điểm là những đối tượng không chịu thần phục, duy chỉ có đám người Khiết Đan không sao cả.
Khi các bộ tộc khác bị tước giảm nghiêm trọng, Khiết Đan nhờ vào Vũ vệ đại tướng quân, Tùng Mộc đô đốc Lý Tận Trung mà thoát được, bây giờ dần dần lớn mạnh, lấy lý do tranh giành mục trường gây lên chiến loạn.
Tuy Tiết Nhân Quý không ở trước mặt Vân Sơ, chỉ vẻn vẹn xem thư hắn gửi về có thể tưởng tượng ra hắn tức giận thế nào.
Với tình hình này một khí người Khiết Đan và hào tộc Sơn Đông, Hà Bắc bắt tay nhau, một uy hiếp không nhỏ hơn Cao Câu Ly xuất hiện.
Thậm chí nguy hại hơn, mất đi mất đi Doanh Châu là mất toàn bộ Liêu Đông cùng với các quận Cao Câu Ly, Tân La, Bách Tể.
Nhiều khi con người ta nhìn thấy hậu quả rồi mới suy ngược lại, nhìn ra nguyên nhân hỏng chuyện chính xác là gì. Trên triều đình thường làm chuyện suy ngược này, sau đó cần truy cứu thì truy cứu, cần chém đầu thì chém đầu.
Sở dĩ người ta suy ngược là vì ai cũng muốn đẩy chuyện lên đầu người khác, tranh thủ để không liên quan tới mình.
Bây giờ phát hiện ra người Khiết Đan Doanh Châu có vấn đề, bất kể là Doanh châu đô đốc Quách Đãi Phong, U Châu đô đốc Hách Xử Tuấn đều có năng lực nhanh chóng tiêu diệt.
Mọi người đều nghĩ thế cả, trên triều đường giờ đang thảo luận để người Khiết Đan chết thế nào, bắt Lý Tận Trung ra sao thì Quách Đãi Phong dâng tấu tạ tội, biểu thị lễ vệt dâng lên hoàng đế của các bộ Liêu Đông bị ác đồ cướp mất.
Hoạn quan đọc tấu tạ tội của Quách Đãi Phong xong, văn võ toàn triều đều cho rằng chuyện này do người Khiết Đan làm, cấp thiết yêu cầu hoàng đế hạ chỉ, Doanh châu đô đốc huy động binh mã các bộ Doanh Châu, đạp bằng Khiết Đan.
Hoàng đế không tỏ thái độ, chỉ nói bàn sau rồi vội vã kết thúc tảo triều.
Lý Kính Huyền cố ý đợi Vân Sơ ở bậc thềm, Vân Sơ vừa ra liền tới gần nói:" Tình hình không ổn."
"Ông có thể xin bệ hạ dẫn binh đi Doanh Châu một chuyến."
"Ta không sở trường đánh trận, đó là sở trường của quân hầu."
Vân Sơ khó hiểu:" Ông không sở trường đánh trận, tại sao mỗi lần triều nghị có nhắc tới đánh trận là ông nói đâu ra đó, lại còn tranh luận hăng hái với người ta, đâu có giống không biết đánh trận."
Lý Kính Huyền đường hoàng nói:" Trên triều đường dù không hiểu cũng phải ra sức mà tranh."
Trả lời như thế làm Vân Sơ không biết ứng phó thế nào, ông ta có thể nói một câu vô sỉ một cách thẳng thắn, hùng hồn như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
Sớm muộn ông ta cũng chết vì cái miệng này thôi.
Lý Kính Huyền tiếp tục phân tích:" Quân hầu xem, người Khiết Đan mặc dù mấy năm qua không ngừng mưu cầu mở rộng, nhưng bộ tộc mở rộng là một chuyện vô cùng bình thường, trong khi các bộ tộc khác náo loạn không ngừng thì họ rất ổn định. Bây giờ đúng vào thời điểm mẫn cảm, đột nhiên xuất hiện chuyện cống phẩm Hắc Thủy bộ bị cướp, dứt khoát không liên quan tới Khiết Đan."
Lão già nay trên triều nói rất hăng, nhưng không biện giải cho Khiết Đan, giờ rời triều lại nói bằng giọng khác, Vân Sơ không rảnh tham gia mấy trò đấu tranh với ông ta:" Quách Đãi Phong lần này không diệt được Khiết Đan, một khi bệ hạ phái Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý ... Hoặc là ta xuất binh Doanh Châu, chuyện đầu tiên ta làm ắt chặt đầu Quách Đãi Phong."
"Mấy năm qua không biết hắn nhận bao lợi lộc của người Khiết Đan, vì chút lợi lộc đó ngay cả đại nghĩa của quốc triều cũng không cần nữa."
"Lý thị lang ra sức nói đỡ cho người Khiết Đan như thế, chẳng lẽ ông cũng nhận lợi lộc từ họ?"
Lý Kính Huyền xua tay:" Ta chỉ e hung thủ là kẻ khác thôi."
"Chuyện xảy ra ở Đông Bình, vốn là địa bàn của người Khiết Đan, nếu bọn chúng không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì là chúng làm, chết cũng không oan đâu."
Nói xong Vân Sơ phất tay áo bỏ đi, Lý Kính Huyền giơ ống tay áo lau mồ hôi trán, thấy mình vừa rồi nhất thời nóng lòng tìm Vân Sơ làm chỗ đột phá là thất sách.
Những năm qua trong số ba viên đại tướng xuất chiến thì Vân Sơ là tỏ ra ôn hòa nhất, y gần như không can dự vào chuyện ngoài Trường An. Cứ nghĩ ở loại chuyện như thế nay y sẽ có thái độ thận trọng hơn Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, không ngờ y lại kiên định ủng hộ dùng vũ lực.