Q5 - Chương 227: Nói linh tỉnh thì sao.
Q5 - Chương 227: Nói linh tỉnh thì sao.Q5 - Chương 227: Nói linh tỉnh thì sao.
Cống phẩm bị tặc nhân cướp đoạt, đối với Đại Đường là một sỉ nhục, tiến hành uy hiếp quân sự là chuyện chắc chắn.
Lý Trị nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng hắn là kẻ coi trọng thể diện, sau sáu ngày, từ chỗ Bách ky ti biết được ngọn nguồn, liền hạ lệnh tước đoạt chức vụ Doanh Châu đô đốc của Quách Đãi Phong, lệnh trưởng sử Trình Vụ Đĩnh tạm thời thống soái, Quách Đãi Phong lập tức về chỗ hoàng đế báo cáo.
Người đi truyền chỉ là tán ký thường thị Giả Xuân Ngôn.
Vân Sơ quay đầu nhìn binh doanh của mình, y hiểu rất rõ Doanh Châu sở dĩ xuất hiện dấu hiệu phản loạn, căn nguyên thực ra là ở hoàng đế.
Lý Trị vì muốn mượn đại điển phong thiện Thái Sơn, bình định vĩnh viễn lòng người Sơn Đông, Hà Bắc cho nên mới làm vỡ cái mủ Doanh Châu này.
Quân đội của hoàng đế dọc một đường tiến về phía đông, những hào tộc biết mình sẽ bị đả kích cũng bắt đầu đem gia nghiệp chuyển về phía đông. Hoàng đế tiến về phía đông một bước thì họ chạy mười bước, mặc dù làm thế chỉ trì hoãn thời gian bị đả kích mà thôi, bọn họ vẫn không cam tâm, sống thêm được ngày nào tốt ngày đó.
Cùng lắm thì phản con bà nó.
Chuyện thế này không thể không tìm Lý Tích nói chuyện.
"Như vậy cũng tốt, nếu như Doanh Châu bùng phát bây giờ với Đại Đường mà nói chưa chắc là chuyện xấu."
Vân Sơ tìm tới Lý Tích thời gian đã trốn khỏi tâm mắt mọi người, câu đầu tiên là tán thành nặn cái mủ này.
Lý Tích đặt chén rượu xuống, khinh thường nói:" Năm năm trước phải mạnh tay rồi, ta và Lão Tô đều dâng tấu lên triều không được phê chuẩn."
"Anh công ủng hộ Tiết Nhân Quý như thế, phải hỏi hắn vì sao không diệt trừ Khiết Đan bộ năm năm trước." Vân Sơ chưa từng nghi ngờ tâm nhìn của Lý Tích, Tô Định Phương đích thực mưu cầu xuất chiến nhưng bị từ chối:
Lý Tích thở dài:" Vì có người cầu khẩn Tiết Nhân Quý chớ diệt hết kẻ địch, để lại cho hắn một ít."
Ai lại có thể tác động tới Tiết Nhân Quý, đầu Vân Sơ lóe lên một cái tên:" Lý Thừa Tu?”
Lý Tích gật đầu:" Khi đó còn nghĩ là lời trẻ con, không ngờ Tiết Nhân Quý để lại thật."
Vân Sơ còn biết nói gì đây, chuyện trên đời này nhiều lắm khiến người ta ngỡ ngàng vậy đấy:" Anh công để Tiết Nhân Quý biết đứa bé đó mà lại ra sức giấu ta."
Lý Tích lạnh nhạt nói:" Ngươi là tên phản tặc giới huân quý, mọi người hận không thể uống máu ngươi, ăn thịt ngươi."
"Làm gì tới mức đấy."
"Nhìn chuyện ngươi làm xem, Công Tôn Trường Sóc bị tước bỏ chức vụ đưa tới Hồng lư tự làm thiếu khanh, ngươi dám nói là không liên quan tới ngươi không?"
Vân Sơ nghiêm túc nói:" Không liên quan tới ta."
"Hắn chẳng qua là đàn hặc ngươi một lần thôi, ngươi làm hắn tới nha môn chẳng có màu mỡ gì như Hồng lư tự, sau này tộc Công Tôn e là vô duyên với võ chức rồi."
Vân Sơ chẳng phân bua:" Thế cũng tốt, xui xẻo một gia tộc, cứu sống tính mạng vô số tướng sĩ cũng là chuyện tốt."
"Con người tư chất bình thường cũng được, không có bản lĩnh cũng không sao, sợ nhất rõ ràng là kẻ tâm thường lại đi nắm tính mạng của vô số người. Đi theo một tên tướng quân như vậy khác nào một bước vào Quỷ Môn Quan."
"Công Tôn Trường Sóc đã không cấm lửa trong quân doanh lại còn cùng mọi người trong doanh tụ tập uống rượu, kết cục như vậy là đáng đời. Sau này ta phải rửa sạch mắt, thứ khốn kiếp như thế trà trộn vào tên nào là diệt tên đó, coi như lão tử có công ơn tái tạo với quân đội Đại Đường."
"Anh công, đám người các vị là chủ soái, chiến tướng vô song cả, dạy dỗ con cháu kiểu gì tới một đứa dùng được cũng không có thế?"
Lý Tích đặt hai tay lên gối:" Đại trượng phu khó tránh khỏi vợ không hiền, con không hiếu, có gì lạ đâu."
"Đại trượng phu làm được vợ hiền con hiếu chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ông trời làm gì có chuyện chịu đem hết mọi thứ tốt đẹp cho một người, ông ấy cho ngươi công danh lợi lộc, vậy sẽ lấy đi của ngươi thứ khác. Hai mươi năm trước Lý Thuần Phong nói lão phu sát nghiệt quá nặng, trừ ba đứa con sinh năm xưa thì không thể có con nữa. Mười lăm năm trước ông ta lại nói với lão phu, thành Trường An sinh khí bừng bừng, lão phu có thể có được một đứa con, còn nói đứa con đó do trời ban. Kết quả nam sau một tiểu thiếp của lão phu có thai, sinh ra Thừa Tu Nhi..."
Vân Sơ nhớ lại mười bốn năm trước, hình như là lúc mình được Lương Kiến Phương dẫn tiến, lần đầu tiên gặp Lý Tích, vị chiến thần Đại Đường.
Lý Tích tiếp tục nói:" Thừa Tu Nhi sinh ra, lão phu còn chê cười Lý Thuần Phong đạo thuật ngày càng kém, chẳng ngờ một lời thành sấm, Lý Thuần Phong sau đó xem tướng cho người ta đều không chuẩn nữa, một lần say rượu vô tình nói ra, thiên cơ loạn rồi."
"Lão phu hành tâu giữa sinh tử, xưa nay không tin mấy thứ đó, chỉ tin vũ khí trong tay, đường sinh tử do đao chém ra. Nhưng với Thừa Tu Nhi, lão phu lựa chọn tin tưởng đó là lần tính chuẩn cuối cùng của Lý Thuần Phong."
"Vì bảo vệ chút cốt nhục này, lão phu đưa nó khỏi phủ, giao cho một bộ hạ ngày xưa nuôi dưỡng. Kết quả đứa bé đó sáu tuổi biểu hiện ra trí tuệ hơn xa bất kỳ đứa con cháu nào của lão phu."
"Vân Sơ, hoàng đế đã biết tung tích đứa bé đó rồi..."
Vân Sơ biết, lời Lý Tích chưa nói hẳn là "hãy giúp nó", sự kiêu ngạo không cho ông †a nói ra câu đó.
"Ta sẽ trông coi nó, đương nhiên là sau khi Anh công ngài qua đời vào tháng sáu năm sau."
Nói rồi đứng dậy rời đi. Khi Vân Sơ tới tìm lão thần tiên thì ông cụ và Lý Tư đang ghé sát đầu vào nhau, thì thâm cái gì đó.
Lý Tư nhe răng cười với Vân Sơ rồi kéo con chó đen của mình vội vàng chạy mất, Tôn thần tiên bực mình:" Ngươi tới làm gì?"
Vân Sơ nói:" Sư phụ là lão thần tiên cũng không thể nói năng linh tinh được."
Tôn Tư Mạc nhíu mày nghĩ." Lão phu bình sinh nói linh tinh nhiều lắm, ý ngươi là câu nào?”
Vân Sơ tròn mắt:" Ngài nói linh tinh nhiều lắm à?"
"Lão đạo chưa bao giờ ăn những món vớ vẩn ở phường Tấn Xương các ngươi, các ngươi không phải vẫn gán lên đầu ta à? Đám bán thuốc tráng dương, bán thuốc sinh con, có tên nào không đổ cho lão đạo? Chỉ cho các ngươi lấy tên tuổi lão đạo ra chà đạp, không cho lão đạo nói linh tinh à?”
Vân Sơ xua tay:" Mấy chuyện đó không tính, ngài nói Anh công tháng sáu năm sau sẽ chết có thật không? Nếu không chết thì làm sao?"
Tôn Tư Mạc mắt trợn tròn to hơn cả Vân Sơ:" Không chết thì thôi, liên quan gì tới lão đạo?”
Vân Sơ kinh ngạc:" Chính ngài đoán định cho ông ấy, ông ấy còn nói với cả hoàng đế rồi."
"Nói thì nói, hoàng đế làm gì được lão đạo?"
"Ngài vô lý quá.
Tôn Tư Mạc bình thản nói:" Lão đạo sống hơn trăm năm, có mấy người chịu nói lý với lão đạo đâu, vì sao sống chừng này tuổi rồi còn phải nói lý với họ?"
Vân Sơ mấp máy môi, phát hiện mình không biết nói sao nữa.
(*) Mấy chương này trạng thái không tốt, viết lại xóa hai lần, cuối cùng đành thế này, mọi người thông cảm - Kiết Dữ 2.