Q5 - Chương 228: Vân thị gia học sâu không thấy đáy. (1)
Q5 - Chương 228: Vân thị gia học sâu không thấy đáy. (1)Q5 - Chương 228: Vân thị gia học sâu không thấy đáy. (1)
Bị lão thần tiên khinh bỉ lẫn mắng mỏ đuổi ra khỏi doanh y giả, Vân Sơ tới chỗ trú chân của Huyền Trang, cân nhắc xem có nên vào không?
Nếu cũng bị ông hòa thượng già này mắng thì sao?
Lão thần tiên lại đột nhiên đi nói linh tinh à, chẳng lẽ lại không biết một câu nói của mình, nhất là chuyện phán định sinh tử có thể ảnh hưởng rất lớn tới người khác? Sao có thể nói linh tinh, vậy có khi hai ông già đó phối hợp với nhau giở trò rồi.
Lần trước Huyền Trang đại sư gặp lão thần tiên bên Hoàng Hà, tìm cách cứu Phật môn và Đạo môn khỏi kiếp nạn, sau đó tìm tới Lý Tích cũng không có gì lạ, Vân Sơ liền nghĩ tới Lý Tư.
Vốn tưởng rằng vì bọn chúng nuốt khoản tiền lớn của hoàng hậu, hẳn sẽ có một màn giằng co, sau đó Lý Tư lấy lại được một chút lợi ích là tốt lắm rồi.
Không ngờ rằng hoàng đế, hoàng hậu chẳng những thỏa mãn mọi yêu cầu của Lý Tư, còn thưởng thêm hai vạn quan, thái tử càng thoải mái từ bỏ khoản đầu tư lớn tiền kỳ, làm đám Lý Tư hưởng lợi.
Bây giờ Vân Sơ nghỉ lại toàn bộ sự việc, phát hiện Huyền Trang đại sư phát động trước tiên, sau đó Lý Tích thúc đẩy, rồi thái tử tài trợ rộng rãi cho Lý Tư, cuối cùng hoàng đế kết thúc.
Tạo thành vòng tròn hoàn mỹ.
Nghĩ tới đó Vân Sơ quyết định chuyện mình muốn làm nên hoãn lại vài năm, đám người này còn sống, khả năng của mình gần bằng không.
Vừa vặn thương đội của Lý Tư xuất phát từ Trường An đưa tới một đợt cam quýt, là quýt đỏ đất Thục.
Thứ quả này vỏ ngoài đỏ, vận chuyển tới nước bên trong quả vẫn còn rất sung túc.
Vân Sơ xách một giỏi quýt tới nơi ở của Huyền Trang đại sư, nơi này toàn là hòa thượng, già trẻ đều có cả, đầy một đống, đang ngồi trong gió lạnh tháng hai nghe Huyền Trang đại sư giảng kinh.
Vân Sơ kiếm một cái bồ đoàn ở cuối cùng, khép mắt lại nghe giảng.
Huyền Trang đại sư đang giảng giải Đại Bảo Tích Kinh mà ông mới dịch gần đây.
Chỉ là khi Vân Sơ tới, nội dung giảng kinh hình như thay đổi, Huyền Trang đại sư nhảy qua một vài đoạn, chuyên môn chọn những đoạn có mục đích để nói. Nói đơn giản là mắng y là ngu phu, bản thân là ai cũng không làm rõ đã làm bừa bị người ta cười cho, còn bị người ta coi thường.
Tóm lại tổng kết bằng một câu, ngươi chưa đạt tới cảnh giới bồ tát thì đừng làm chuyện bồ tát mới có thể làm.
Huyền Trang đại sư mắng xong, đoán chừng là thống khoái rồi liền phất tay, hai tay kết ấn liên hoa đặt lên đầu gối, biểu thị buổi giảng kinh hôm nay đã kết thúc.
Một số cao tăng đắc đạo ngồi trên cùng vốn đang nghe như mê như say, từ lúc Vân Sơ tới, ý nghĩa bài giảng rõ ràng thay đổi, chuyên môn chỉ ra trong số bọn họ có con lợn ngu xuẩn.
Bọn họ đều là cao tăng đắc đạo, đâu có bộ dạng của con lợn ngu xuẩn, vậy con lợn đó chỉ có thể là Vân Sơ người xách giỏ quít vào sau cùng.
Đám cao tăng đều rất bất mãn vì Vân Sơ xuất hiện quấy nhiễu họ nghe giảng kinh, trong đó có mấy cao tăng râu trắng, lông mày trắng cách tạo hóa một bước còn trợn mắt với Vân Sơ.
Nơi Huyền Trang đại sư giảng kinh là một tòa noãn các, Vân Sơ xách giỏ đi vào, chắp tay nói:" Đệ tử hiểu rồi."
Nói xong bóc một quả quít, hai tay dâng lên.
Huyền Trang đại sư vừa ăn quít vừa hỏi:" Ngươi tới đây làm gì?"
"Đệ tử ngốc một chút, nhưng còn cứu được."
"Bỏ dở giữa chừng không tiếc sao?"
Vân Sơ ngồi thẳng lưng đáp: " Suy nghĩ trong lòng, có cơ hội thì làm, không có cơ hội thì thôi, cùng lắm viết vào sách, giấu ở núi nam, đợi người có duyên là được." Huyền Trang đại sư đang ăn quất ồ một tiếng:" Ở điểm này ngươi nhìn thật thoáng."
Nói xong khép mắt lại.
Từ chỗ vị hòa thượng đi ra, Vân Sơ thấy thoải mái hơn nhiều, tuy bị ông ta mắng là ngu phu, là con lợn ngu xuẩn, tổng thể mà nói cuộc gặp mặt này vẫn vui vẻ.
Về doanh của mình liền thấy Lý Hoằng đang dẫm một chân lên ghế tranh cướp quít với đám Lý Tư, chẳng hề giống huynh trưởng.
Lạ nhất là Vân Sơ phát hiện ra Lý Hiển cũng ở trong đó, mặc dù vì tuổi nhỏ, không cướp được quả to, nhưng vẫn dũng mãnh kéo đai lưng Địch Quang Tự.
Vân Sơ ngồi xuống bên Ngu Tu Dung đang bóc quít cho Vân Loan:" Chúng nó thích ăn thì nàng cho nhiều chút la được, vì sao còn phải tranh giành nhau."
"Quýt quá chua, ăn nhiều ê răng, chàng có để chúng ăn tối nữa không? Với lại lão thân tiên nói, trẻ con ăn quít nhiều không tốt. Cho mỗi đứa hai quả thì chúng không chịu, thiếp đành lấy thêm vài quả, cho chúng nó cướp."
Vân Sơ đi tới xách cổ áo Lý Hoằng kéo ra:" Ngươi đã trưởng thành rồi sao còn cướp với chúng?"
Lý Hoằng tay cầm ba quả quít, chia cho Vân Sơ, Ngu Tu Dung mỗi người một quả:" Cướp được ăn mới ngon."
"Sao Anh vương lại tới đây?" Vân Sơ chỉ Lý Hiền:
"Bị Lý Tư đánh, không cách nào gặp mẫu hậu được, ta đành mang nó tới đây."
Lý Tư đem quýt nó vừa cướp thừa chia cho Lý Hiển một quả, Lý Hiền vừa rồi ăn quít rụng mất một cái răng vẫn cười vô cùng vui vẻ.
Đứa bé trên lịch sử là vị hoàng đế thứ sáu này bây giờ còn rất ngây thơ, tuy hơi béo một chút, nhưng thịt trên người mềm mềm, về tổng thể là đứa trẻ ngoan.
Không giống với Lý Hiền, đứa bé đó từ nhỏ đã chẳng thẻ ưa nổi, bụng đầy mưu mô.
Buổi chiều là lúc Vân Sơ dạy học, thông thường cứ bảy hoặc mười ngày là Vân Sơ sẽ cho bọn Lý Tư làm bài kiểm tra, thời gian qua bọn nhóc chạy khắp nơi lịch trình hơi loạn, tính ra cũng đến lúc kiểm tra rồi. Lý Hoằng ở lỳ không đi, theo sau Vân Sơ xem bài tập của đám Lý Tư, thậm chí còn yêu cầu cho Lý Hiển một phần bài kiểm tra.
Toán học, hóa học, y dược là ba môn mà Lý Tư có ưu thế, đứa bé này không giỏi văn tự, nhưng cực kỳ mẫn cảm với các con số, đồng thời cũng rất tò mò với sự biến hóa của các loại con số. Về phần y dược thì Lý Tư mục đích rất đơn thuần, muốn dựa vào đó kiểm tiền, nên học rất chịu khó.
Ngược lại tới vật lý, sinh vật, lịch sử, địa lý, thiên văn thì nó bắt đầu gãi đầu gãi tai, ngọ nguậy như sâu đo, nhìn trộm bài của Vân Cẩn.
Nhất là tới bài Trần tình biểu do Lý Mật thời Tây Tấn viết thì nó từ bỏ luôn, thực sự tới một chữ cũng không nhớ.
Vân Sơ không bỏ qua cho Lý Tư, người đời có câu, không đọc Xuất sư biểu là bất trung, không đọc Trần tình biểu là bất hiếu. Trong mắt Vân Sơ, không đọc Xuất sư biểu cũng được, nhưng Trần tình biểu của Lý Mật là thứ biểu hiện tình cảm chân chính của một người, không đọc rất đáng tiếc.
Bọn trẻ con phải hiểu, khi trình bày một số việc, thứ làm động lòng người ta là biểu đạt chân tình, chứ không phải câu văn hoa lệ, thế nên hôm nay Lý Tư ăn đòn là cái chắc rồi.
Vân Sơ chấm bài kiểm tra xong, Ôn Hoan đạt điểm cao nhất không cần nghỉ ngờ, với những môn cần học thuộc lòng, ưu thế của đứa bé này quá lớn, nhất là những văn chương trúc trắc khó hiểu thì càng bỏ xa những đứa còn lại.
Vân Cẩn đứng thứ hai, toán học, hóa học, vật lý, quốc học, lịch sử của nó đều khá, nhưng không coi trọng sinh vật, địa lý, thiên văn nên thành tích kém Ôn Hoan.
Địch Quang Tự không có môn nào kém, vấn đề là nó cũng chẳng giỏi cái gì.
Vị trí thứ tư bị Lý Tư đoạt được, nó cũng hiểu là hôm nay mình ăn đòn rồi, nên không ngừng nháy mắt với Vân Cẩn, hi vọng Vân Cẩn gọi mẹ tới cứu mạng.
Vân Cẩn lắc đầu, gọi mẹ tới thì Lý Tư ăn đòn gấp đôi thì có.
Còn về phần bài kiểm tra của Lý Hiển, Lý Hoằng gấp lại cho vào trong lòng, không nói thành tích. Lý Hiển cũng biết mình làm bài không tốt, sợ tới mặt trắng bệch. (*) Quốc học là văn hóa truyền thống lấy Nho học làm chủ thể.