Q5 - Chương 229: Vân thị gia học sâu không thấy đáy. (2)
Q5 - Chương 229: Vân thị gia học sâu không thấy đáy. (2)Q5 - Chương 229: Vân thị gia học sâu không thấy đáy. (2)
Sau khi thông báo thành tích xong, Vân Sơ đi lấy một tấm ván trúc dài một thước rưỡi, ván trúc bóng loáng, nhìn là biết thường dùng. Lý Tư thấy Vân Cẩn lắc đầu liền tuyệt vọng nằm xuống cái ghế dài, chủ động vén váy lên, để lộ quần bông dài bên trong.
Chín môn học có sáu môn không hợp cách tức là bị đánh sáu cái, Vân Sơ mặt lạnh tanh giơ ván trúc lên, thong thả đánh "chát chát chát chát chát chát" đủ sáu cái vào mông Lý Tư.
Vân Sơ khống chế lực đạo rất tốt, không làm Lý Tư bị thương, nhưng rất đau.
Lý Tư biết trước mặt Vân Sơ cầu xin, la hét gì cũng vô ích, nên khi bị đánh chỉ cắn chặt răng, đợi nó bò từ ghế xuống được đám Vân Cẩn dìu chạy ngay, thậm chí không cho Vân Sơ thời gian mắng.
Lý Hiển vừa khóc vừa bò lên ghế, mặt cắt không ra máu, Lý Hoằng vội vàng bế Lý Hiển xuống, dỗ dành:" Đệ còn chưa tiến học, không phải sợ."
Vân Sơ nhìn Lý Hoằng một cái, ném ván trúc đi tìm Lý Tư, nha đầu đó ăn đòn rồi, lời răn dạy cũng phải nghe.
Ngu Tu Dung vừa mới kiểm tra mông Lý Tư xong, vấn đề không lớn, tới bên Vân Sơ không vui nói:" Có tiểu nương tử nhà ai mà mười bốn tuổi còn bị đánh mông không?"
Vân Sơ hừ mạnh:" Nó biết là nó lớn rồi, ta không đánh được vài bữa nữa, cho nên mới chỉ học những môn mình thích, bỏ qua các môn khác, định ăn đòn vượt qua thời gian còn lại."
Ngu Tu Dung do dự:" Vậy cũng đừng đánh mông chứ, đánh tay được không?”
"Không được, học y dược cần cảm giác tay, đánh mông tốt hơn."
"Thành đại cô nương rồi, biết xấu hổ rồi, vừa xong còn nhào vào lòng thiếp khóc một hồi đấy."
Vân Sơ ngồi xuống ghế, không khỏi có chút lo âu:" Hồi còn bé nó là đứa ngốc, mãi tới khi chín tuổi mới khai khiếu, chậm hơn đám Vân Cẩn ba năm, ta cũng không đòi hỏi nó học tốt."
"Chín môn học thì học được ba môn, học quá lệch, học lệch ảnh hưởng tới tính sách trẻ con, nó thích y dược lại càng thích độc, người thích độc tâm tính không tốt, tương lai nói không chừng gây họa lớn."
Ngu Tu Dung giữ tay Vân Sơ:" Sau này thiếp đốc thúc con"
Lý Hoằng vốn định ném Lý Hiển cho Lý Tư rồi về doanh, bây giờ Lý Tư bị ăn đòn rồi, không tiện để Lý Hiển ở lại nữa, hắn đành phải đưa Lý Hiển về.
Hai huynh đệ cưỡi chung một con ngựa, Lý Hoằng nghĩ rất lâu mới hỏi:" Đệ có muốn theo học quân hầu giống tỷ tỷ không?"
Lý Hiền lắc muốn gãy cái đầu, nó nhìn rõ lắm, quân hầu đánh tỷ tỷ không nương tay chút nào.
Nó cũng có sư phụ, còn có bảy tám bạn học, mỗi lần bị sư phụ giáo huấn, sư phụ chỉ đánh bạn học, không đánh nó.
Nhưng ở chỗ quân hầu thì khác, học không tốt là ăn đòn, vừa rồi chín bài kiểm tra mà quân hầu đưa ra, trừ quốc học là nó còn đọc hiểu được, những môn khác nó chẳng hiểu gì.
Nhất là có mấy môn nhiều ký tự như con nòng nọc, đừng nói là hiểu, nó còn chưa từng thấy.
Một khi theo học quân hầu, Lý Hiển thấy mông mình thế nào cũng bị đánh nát, càng thành ma thế mạng cho tỷ tỷ ...
Lý Hoằng thấy Lý Hiển từ chối dứt khoát như thế thì trong lòng thầm thở dài, đứa đệ đệ này bỏ lỡ cơ hội thay đổi cuộc đời rồi.
Về tới cung thành gặp mẫu hậu, Lý Hoằng đem chuyện của Lý Hiển kể tỉ mỉ, cả chuyện bị Lý Tư đánh vào cổ và Lý Tư bị đánh, cùng với chuyện Lý Hiển không muốn theo Vân Sơ học.
"Ngươi có đem hết bài kiểm tra về không?" Vũ Mịi rõ ràng không để ý tới chuyện khác, càng bận tâm tới bài kiểm tra của Lý Tư:
Lý Hoằng lần này lấy trộm cả bài kiểm tra của năm đứa bé, xếp thành từng bản trước mặt Vũ Mi. Vũ Mị đi chân đất xem từng cái một, hoang mang hỏi:" Đây là cái gì thế?"
"Là gia học của Vân gia ạ."
"Năm xưa ngươi cũng học thế này sao?"
"Con từng học, nhưng không đầy đủ, sư phụ trọng điểm dạy kinh tế chính trị, còn những môn khoa học cơ sở chỉ giảng giải qua mà thôi. Nếu con mà làm chín bài kiểm tra này, đoán chừng không hơn được Địch Quang Tự, chỉ hơn An Định một chút thôi, sẽ bị ăn năm gậy." Lý Hoằng có sao nói vậy:
Vũ Mi nhíu mày đi qua đi lại, đứa nhi tử này của nàng thông tuệ cỡ nào, nàng biết rất rõ:" Chuyện đi học ăn đòn của tiên sinh là thiên kinh địa nghĩa. Phụ thân ngươi năm xưa cũng xem như thông tuệ, vậy mà ăn đòn không ít."
"Điều ta quan tâm là vì sao gia học Vân thị lại khác với học vấn chung của thiên hạ như thế? Từ mấy bài kiểm tra này có thể thấy, Vân thị không coi trọng Nho học, thậm chí với Pháp, Mặc, Hoàng Lão cũng không coi trọng."
"A Xuân, ngươi đi mời bệ hạ tới đây, nói là có ta và thái tử đang đợi bệ hạ."
Xuân ma ma "vâng" một tiếng rồi vội vàng đi mất.
Vũ Mị vẫn đi quanh mấy bài kiểm tra kia:" Không dạy Nho học, không dạy Bách gia chư tử, Vân Sơ coi khinh những học vấn như biển đó sao?"
Lý Hoằng lắc đầu:" Tựa hồ không phải như vậy, trước kia sư phụ có giảng giải cho con rất nhiều chuyện của Mặc gia. Mẫu hậu xem, trong bài kiểm tra này có lý giải về hiện tượng lỗ nhỏ, kỳ thực phát nguồn từ Mặc gia, nhưng sư phụ gọi đó là hiện tượng quang học vật lý."
"Vì thế theo con nghĩ, vật lý mà sư phụ giảng giải kỳ thực là học vấn của Mặc gia, nhưng ở phạm trù rộng hơn và sâu hơn."
"Chính trị kinh tế học mà sư phụ dạy, theo con thấy là cuốn sách luận về đạo thành bại tôn vong, trong đó có nhiều nội dung phù hợp với ( Quản tử), ( Mục dân), ( Hình thế) mà Hứa thái phó giảng dạy."
"Hiển Nhi hôm nay vì sợ quân hầu dạy học nghiêm khắc mà từ chối, thật đáng tiếc."
Kỳ thực Lý Hoằng đưa Lý Hiển tới chỗ Lý Tư chơi cũng là hi vọng có một khả năng nó sẽ được sư phụ thu nhận làm đệ tử nhập thất.
Hắn biết chuyện này rất khó.
Sư phụ tựa hồ không muốn thu nhận quá nhiều đệ tử, mặc dù có hắn và Lý Tư được theo học rồi, nhưng hắn thì do không ở cạnh sư phụ nên không học được đầy đủ, Lý Tư là nữ tử, rõ ràng cũng chẳng học được là bao. Hắn mong có một đứa đệ đệ học hết bản lĩnh của sư phụ.
Tâm tư của mình, sư phụ hẳn là nhìn một cái đã thấu, chẳng qua là nể mặt mà không nói ra thôi.
Sư phụ không ngăn hắn lấy trộm bài kiểm tra mang về, rõ ràng là muốn hắn thấy khó mà lui.
Lý Hoằng bây giờ vẫn cảm thấy tiếc, hắn là thái tử, không thể học một loại học vấn chuyên biệt nào đó, mà phải bao chùm tất cả, phải trải qua sự thấm nhuần của đủ loại học vấn mới có cái nhìn của mình.
Là một người tự nhận là thông minh, chỉ đứa khai sơn đệ tử như hắn mới biết, kho tàng kiến thức của sư phụ ẩn chưa bao nhiêu thứ đáng nể.
Vũ Mị không được học là bao, nàng chẳng hiểu những học vấn quá cao thâm, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế, nàng là cao thủ chân chính. Chỉ cần nghe Lý Hoằng kể là biết Lý Hiển, Lý Đán không có cơ hội trở thành môn hạ của Vân Sơ rồi.
(*) Đau răng quá, chắc phải đi nhổ thôi, giữa năm mình nhổ 2 cái răng khôn rồi, nhưng mà nghĩ vẫn sợ :((