Q5 - Chương 230: Lý Trị đầy tự tin. (1)
Q5 - Chương 230: Lý Trị đầy tự tin. (1)Q5 - Chương 230: Lý Trị đầy tự tin. (1)
Lý Trị dẫn gấu lớn đi cùng tới tẩm cung hoàng hậu, khi Xuân ma ma tới thì hắn đang xem ca vũ, địa phương hiến lên mười hai nữ tử xinh đẹp, mỗi người đều là trang tuyệt sắc.
Hắn muốn xem cho kỹ rồi mới quyết định thưởng cho quan địa phương hay là trừng phạt.
Xem xong hắn phát hiện, vùng Tào Châu này tuy nhỏ, nhưng mỹ nhân không ít, ai nấy tướng mạo không khác biệt nhiều so với hoàng hậu.
Điều này làm hắn không vui, mỹ nhân thì đúng là mỹ nhân thật, nhưng tất cả biến thành bộ dạng hoàng hậu làm gì, mới một người thôi đã làm người ta không chống đỡ nổi rồi, giờ nhiều người như thế, muốn mình nằm mơ cũng thấy hoàng hậu à?
Thế là Lý Trị mắng quan viên tặng mỹ nhân, nói họ làm hỏng lề thói, phạt bổng lộc một năm.
Xuân ma ma tới đứng cùng những mỹ nhân kia, trong mắt Lý Trị không thua kém gì, thậm chí dung mạo, vóc dáng còn hơn những mỹ nhân kia.
Nghe Xuân ma ma nói hoàng hậu và thái tử mời hắn tới, Lý Trị lấy làm lạ, chuyện đó rất vô lễ, muốn gì cũng phải do hai người đó tới gặp hắn chứ?
Lý Trị vẫn theo Xuân ma ma cùng tới tẩm cung hoàng hậu.
Dù sao người được phái tới là nha hoàn thiếp thân của hoàng hậu, không phải là nữ quan, hoàng hậu phái nha hoàn tới mời hoàng đế thuộc về thê tử gọi trượng phu về hậu trạch.
Bình thường Lý Trị gặp Xuân ma ma cũng nhiều, lần này thuận tiện liếc mắt một cái, phát hiện không ngờ nàng gầy đi.
Thứ quỷ tham ăn này vậy mà lại gầy đi, khiến Lý Trị thấy không tin nổi, nhớ lại năm xưa nha đầu này còn là ni cô, gây như que củi, mỗi lần hắn tới chùa Cảm Nghiệp hẹn hò với hoàng hậu đều mang cho nha đầu này ít thức ăn, khi là cái bánh, lúc là miếng thịt, nha đầu này ăn như chết đói tới nơi. Cứ nhiều lần như thế về sau liền có thịt, lại càng ngày càng béo.
Thế mà bây giò lại có eo mới kỳ.
"Hoàng hậu lại không cho ngươi ăn nữa à?" Với Xuân ma ma, Lý Trị vẫn thi thoảng tán gấu vài câu:
"Không ạ, gần đây nô tỳ ăn tốt lắm." Xuân ma ma đáp rất cẩn thận:
Lý Trị thấy Xuân ma ma đáp vô vị như thế thì không hỏi nữa.
Đợi hắn cùng gấu lớn tới được tẩm cung của hoàng hậu thì thấy giấy tờ trải đầy đất, hoàng hậu đi chân đất dẫm lên những tờ giấy đó, xem rất cẩn thận.
Mắt Lý Trị không tốt, tất nhiên không nhìn rõ chữ, Xuân ma ma liền cầm một tờ giơ lên trước mặt hoàng đế.
Không khéo thế nào lại đúng là bài kiểm tra quốc học của Lý Tư, khi Lý Trị nhìn thấy bài Trân tình biểu để trống thì nổi giận:" An Định học hành kiểu gì thế, ngay cả Trần tình biểu mà cũng không thuộc à? Vân Sơ rốt cuộc dạy con trẫm thế nào, thứ trẻ mười tuổi đã biết, nó lại không biết ..."
Vũ Mị không trả lời mà nhặt bài kiểm tra toán học của Lý Tư đưa cho hắn:" Bệ hạ xem cái này."
Lý Trị xem rất lâu, gật gù:" Khá lắm, khá lắm, toán thuật khó thế này mà cũng làm đúng, rất đáng nể, bài này độ khó vượt cả Cửu chương toán thuật, Bắc Bình hầu Trương Thương có thể ngậm cười chín suối rồi."
Vũ Mị chẳng nói, cứ thế đưa bài kiểm tra của Lý Tư cho Lý Trị, thế là Lý Trị vui vẻ ba lần, tức giận sáu lần.
"Anh vương cũng tới chỗ Vân Sơ cầu học, bị người ta từ chối rồi, chắc là chê nhi tử của bệ hạ ngu xuẩn."
Lý Trị quay sang nhìn Lý Hiển như con chim cút trốn sau lưng hoàng hậu, thấy đứa bé này đúng là chẳng có vẻ gì thông minh sáng dạ cả:" Vừa rồi trẫm xem bài của An Định, có nhiều thứ trãm không hiểu, bảo Hiển Nhi làm thì lam khó nó quá. Học vấn là thứ phải lĩnh ngộ, chứ không phải là đập đầu nhét vào, Hiển Nhi không có duyên thì thôi."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Vũ Mi cúi người thu lại bài kiểm tra trên mặt đất, không cho Xuân ma ma tới, nói:" Thần thiếp định chép ra vài bản, cho trẻ con nhà khác thử, xem xem có hơn được An Định không?”
"Nàng làm thế không phải gây phiền toái cho Vân Sơ à?"
"Không phải, thiếp muốn xem xem dùng những bài kiểm tra này liệu tuyển ra được trẻ thông minh vào làm bạn học với Hiển Nhi, Đán Nhi không thôi."
Lý Trị chỉ Vũ Mị:" Thế mà nàng bảo không phải gây phiền toái, nàng làm vậy đám huân quý lại còn chẳng tới chỗ Vân Sơ xin bài kiểm tra?"
"Người thiên hạ sẽ cho rằng hoàng gia có cái nhìn mới về học vấn. Khổng Dĩnh Đạt chết rồi, nhưng nhi tử Khổng Chí Ước của ông ta vẫn còn sống, còn cố chấp hơn cả phụ thân ông ta, nếu nàng dám lộ ra chút dấu hiệu sửa đổi học vấn hoàng gia, cẩn thận ông ta đâm đầu chết trước mặt nàng."
Vũ Mị cười nhạo:" Bệ hạ làm như thiếp sợ máu ấy."
"Nhưng trẫm sợ, giơ trẫm là bệnh nhân, không chịu nổi bọn họ dày vò."
Lý Hoằng ở một bên, bây giờ mới nói vào:" Phụ hoàng, lo lắng của mẫu hậu là có lý, Lam Điền hầu sở dĩ không muốn dạy nhiều đệ tử không phải lo gia học tiết lộ ra ngoài, mà lo chính vụ bận rộn, không dạy được thôi, gia học Vân thị thực sự sâu không thấy đáy."
Vừa nói vừa nhìn quay, vừa vặn thấy cái thước trúc, thuận tay đặt cái thước lên bàn, nhô ra một nửa, sau đó lấy quít đỏ Vân gia tặng thả xuống, thước liền bị quả quít đập rơi xuống đất.
Lý Trị, Vũ Mị đều không hỏi, bọn họ biết chuyện không đơn giản như thế. Quả nhiên Lý Hoằng lại đặt cái thước lên bàn, lần này một nửa được dùng tờ giấy bỏng che lên, thả quít xuống. Quả quít đập trúng thước trúc, nảy lên một cái rồi rơi xuống đất, cái thước chỉ rung rung vài cái rồi đứng im như cũ. Vũ Mị cũng làm thử, kết quả tương tự, nàng không tin nổi, tờ giấy mỏng như không ấy lại cản được quả quít nặng, hỏi Lý Hoằng:" Thế là sao?"
Lý Hoằng thở dài:" Quân hầu nói liên quan tới bí mật của không khí."
Vũ Mị rất hứng thú với mấy chuyện kỳ lạ, Lý Trị chẳng coi trọng:" Chẳng liên quan gì tới học vấn trị quốc, đây không phải là thứ học vấn hoàng gia cần."
"Vân Sơ làm rất tốt, những học vấn đó dạy cho ngươi vừa đủ hiểu, còn cái chính trị kinh tế học mới thực sự phù hợp với thái tử, còn lại là tiểu đạo không đáng luận. Hiền Nhi, Đán Nhi không học cũng chẳng sao."
Vũ Mị tiếc lắm:" Toàn là học vấn tốt."
Lý Trị xua tay:" Nàng để Hiển Nhi, Đán Nhi học những cái này rồi đi xây thành, hay là làm công tượng? Diêm Lập Bổn vì vẽ tranh mà quá nổi tiếng còn bị coi là sỉ nhục, nàng lại để hoàng tử làm nghề thấp kém à?"
"So với việc để chúng mất thời gian học cái này, chẳng bằng đi tìm Kỷ vương Lý Thận học điêu khắc, ít nhất còn có tiếng phong nhã."
Vũ Mị thấy Lý Trị nói có lý, tuy tiếc nhưng thôi. Lý Hoằng muốn giải thích cho phụ hoàng giá trị của thứ học vấn này, cuối cùng ngậm miệng.
Lý Trị tựa hồ nhìn thấu tâm tư hai người họ, nói:" Học thành văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương, chúng ta là người thu hoạch, sử dụng, không phải là người phải cúi mình xuống vất vả làm việc."
"Lý Hoằng, ngươi phải biết, tinh lực con người có hạn, ngươi cái gì cũng muốn biết, việc gì cũng muốn làm, thế là sai rồi, chúng ta cả đời chỉ cần làm tốt một việc là đáng nể rồi."
"Cái gì nên bỏ thì phải bỏ, với tuổi này của ngươi phải học được từ bỏ rồi."
Lý Hoằng chắp tay thụ giáo, có điều hắn vẫn tiếc cho Lý Hiển, có lẽ được theo học Vân Sơ đó là điều hạnh phúc nhất cuộc đời của một hoàng tử và hoàng nữ.