Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1215 - Q5 - Chương 232: Phân Tranh Vân Ky Úy.

Q5 - Chương 232: Phân tranh Vân ky úy. Q5 - Chương 232: Phân tranh Vân ky úy.Q5 - Chương 232: Phân tranh Vân ky úy.

Cưỡi ngựa đi dưới trời mưa suốt nửa ngày rồi, Vân Sơ định ngồi nghỉ một chút, uống vài chén rượu cho ấm người, không định tiếp xúc với ai hết. Đáng tiếc, y tính sai rồi, trước kia y là tên tiểu lâu la, có thể ẩn thân dễ dàng, bây giờ khác, người chức cao quyền lớn như y, đi tới đâu thì nơi đó là trung tâm.

Vân Sơ đi tới đâu, bất bể là quan viên hay binh sĩ đều thi lễ.

Lão Hoàng là người đầu tiên phát hiện ra Vân Sơ, chủ động đi tới:" Sao không tới bên bệ hạ?”

Vân Sơ nhìn đám tướng lĩnh trẻ trong quân:" Nhường cho bọn họ, lỡ được bệ hạ nhìn trúng, bớt đi được không ít thời gian chịu khổ trong quân, bây giờ quân đội thăng tiến không dễ."

Nhìn Lão Hoàng mặc giáp, y nói thêm:" Lão Hoàng, ông già rồi, hay là lui đi, tuổi cả đống rồi còn vất vả thế này, không đáng."

Lão Hoàng lắc đầu, tựa hồ có điều gì khó nói.

Mà thực ra có gì đâu mà khó nói, Vân Sơ biết thừa, ông ta ở cục cung môn tới năm mươi tuổi, đây là vị trí mãn cảm, trước năm mươi không dám có con, sau năm mươi theo lệ huân quý cưới một lão bà, ba tiểu thiếp, liền một hơi sinh hai nam một nữ.

Lão Hoàng một thân một mình thì tiêu diêu tự tại, bây giờ sống thê thảm.

Lão bà ông ta họ Trịnh, vì trượng phu chết rồi nên gả cho Lão Hoàng, nữ tử hào môn đại tộc có một thói quen là nỗ lực ủng hộ trượng phu leo cao, vì chuyện đó mà dốc hết tâm huyết.

Thế là biến Lão Hoàng từ một người trọng trình trọng nghĩa coi nhẹ tiên bạc, biến thành con người vì giữ cái ghế cục trưởng không tiếc đi tặng lễ cho Lý Nghĩa Phù, còn bị Lý Nghĩa Phù sỉ nhục.

Một Lão Hoàng như thế ngay cả Vân Sơ cũng không dám tùy tiện tiếp cận, Lão Hà cũng tránh cho xa, vì quá nguy hiểm, nhà bọn họ mà cần, thì bán đứng người ta để leo lên là chuyện chắc chắn. Lão Hoàng năm nay năm mươi tư tuổi, chính là tuổi thích hợp để làm quan, đáng tiếc năm xưa Lão Hoàng xuất thân quân ngũ, chẳng có học vấn gì, chẳng làm quan lớn được. Hoàng đế sở dĩ coi trọng ông ta là vì ông ta trung thành thôi, giờ trung thành cũng đáng nghi thì sắp bị phế truất tới nơi.

"Quân hầu, nếu lão phu nếu tới huyện Vạn Niên..."

Vân Sơ cắt lời ngay:" Ông là quan tứ phẩm, nếu tới huyện Vạn Niên, trừ cái ghế huyện lệnh của ta ra miễn cưỡng đủ cho ông ngồi, ta không thấy có vị trí nào khác."

Lão Hoàng xấu hổ nói:" Lão phu biết đó là vọng tưởng."

"Ông và Lão Hà có không ít chuyện làm ăn ở huyện Vạn Niên rồi, còn chưa đủ nuôi gia đình sao?”

"Nữ tử cao môn đại không coi trọng tiền tài."

"Có đáng không?" Vân Sơ hơi do dự rồi vẫn hỏi:

Lão Hoàng lộ vẻ không vui:" Ta tận mắt nhìn trưởng tử sinh ra, rồi tới thứ tử, sáu tháng sáu có khuê nữ, mới sinh ra bé tí xíu, xấu xí lại hôi, đến khi đầy tháng thành bụ bẫm đáng yêu."

"Bà nương ta khi cho con bú có nói, trong nhà nhiều con, một cái tước vị không đủ, muốn ta kiếm cái tước vị ân ấm về."

"Ta lập tức đồng ý, năm xưa thái tông lên ngựa dùng ta làm đá kê chân, giờ vì nhỉ tử, lão tử liều một phen, thế nào cũng phải làm vui lòng bệ hạ."

Vân Sơ à một tiếng hiểu ra, nhìn hai tên tráng hán vẫn vật lộn say sưa trong bùn:" Bệ hạ đưa ra phàn thưởng gì?"

Lão Hoàng cảnh giác nhìn Vân Sơ:" Vân ky úy..."

"Ồ, quan thất phẩm, không tệ."

"Ngươi mà không tham gia..."

Vân Sơ nói ngay:" Ông yên tâm, ta không tham gia đâu."

Lão Hoàng thở phào, ôm quyền thi lễ với Vân Sơ rồi vội vàng đi chuẩn bị. Lão Hà đợi tới lúc này mới đến chỗ Vân Sơ hỏi:" Lại xin ngươi tiến cử à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không phải, ông ta chỉ cần xin ta đừng xuống sân tham gia thi đấu, để ông ta đoạt tước vân ky úy."

"Lão Hoàng từ khi sinh con ra thì hám lợi kinh ngươi, ông ta không biết trưởng tử của ngươi là Vân Cẩn đã là lục phẩm kiêu ky úy sao? Cần gì đi tranh với ông ta với chức vân ky úy?”

"Chắc là ông ta nghĩ, ta còn đứa con nữa nên muốn tranh."

Lão Hà ngán ngẩm không nói lên lời.

Hai người đang tán gẫu thì một tên tráng hán trong vũng bùn siết được cổ đối phương, dùng lực vật xuống, chỉ nghe uych một tiếng, tên kia ngã đập lưng xuống đất. Đó là do đối phương buông tay ra vào thời khắc cuối cùng rồi, nếu không chiêu vật này đã bẻ gã cổ.

Tên bị vật vậy mà loạng choạng đứng dậy, chẳng còn nhìn rõ phương hướng nữa vẫn giơ hai tay về phía trước la hét:" Xông lên đi, gia gia chịu được."

Tráng hán hét lớn dẫm lên đất bùn xông tới, ôm lấy vai tên thà chết không lui đó vật phát nữa, lần này tên kia chổng bôn vò lên trời không rên nữa.

Rất nhanh có quân tốt kéo người đi, tráng hán thắng lợi giễu võ giương oai giang rộng tay rống lên:" Còn ai nữa?"

Hắn hét hai lần liên tiếp, định hét lần thứ ba để xác lập địa vị thắng lợi của mình thì Vân Sơ nhìn thấy Công Tôn Trường Sóc.

Tên này tới trước hoàng đế quỳ một gối:" Xin bệ hạ cho mạt tướng xuất chiến."

Lý Trị uể oải nhìn hắn:" Thắng là được."

Công Tôn Trường Sóc tựa hồ được lời này của hoàng đế làm hùng tâm trỗi dậy, xé toạc y phục trên người, để lộ lồng ngực vạm vỡ lông lá.

Thoáng cái trong vũng bùn có thêm một ngươi bùn.

Vân Sơ cũng xem say sưa, chủ yếu vì hai tên tráng hán cao tới tám thước vật lộn trong bùn rất giống mãnh thú đánh nhau, thi thoảng còn phát ra vài tiếng gầm như dã thú.

Trước khi Vân Sơ tới thì nơi này đã chiến đấu nửa canh giờ, giờ là lúc cao thủ xuất hiện, chiến đấu ngày càng dữ dội.

Võ công của Công Tôn Trường Sóc rất khá, thêm vào đối thủ của hắn đã đánh ba trận rồi, sức còn không đủ, bị hắn vật xuống đất, sau đó vác lên giơ trên đầu.

Không ngờ tên đó giơ người lên ném về phía Vân Sơ, tức thì bốn xung quanh ồ lên, đây là hành vi khiêu khích rõ rệt.

Trước đó Công Tôn Trường Sóc vừa đánh vừa tìm mục tiêu thì Vân Sơ đã thở dài rời đi, tráng hán kia ngã mạnh xuống đất, nhìn chân cong đi một góc rất thiếu tự nhiên là biết thương nặng.

"Vân Sơ, ngươi chớ đi!" Công Tôn Trường Sóc đứng trong mưa gào thét:

Vân Sơ vẫn cứ đi.

"Vân Sơ tên hèn nhát, dám đánh với ta một trận không?”

Vân Sơ đi càng nhanh.

"Vân Sơ, ngươi sợ chứ gì?" Công Tôn Trường Sóc cười cuồng ngạo:

"Không cần quân hầu ra tay, lão phu có thể đánh bại ngươi." Giọng Lão Hoàng vang lên sau lưng:

Vân Sơ nhảy lên ngựa chuẩn bị đi thì dây cương bị người ta giữ lấy:" Anh công, ông muốn ta ứng chiến à?"

Lý Tích lắc đầu:" Lão phu biết ngươi khinh thường, càng không thích cảnh thế này, nhưng càng không thích, ngươi càng phải nhìn cho rõ."

"Miễn đi, ta bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống thái bình, không thích dây dưa với ai"

Vân Sơ biết Lý Tích và Công Tôn Vũ Đạt quan hệ rất tốt nhưng y thì không, thúc ngựa định đi, không ngờ tiếng gió chói tai bay tới, y nhanh như chớp rút đao chém.

Cheng! Đao chạm vào vật kia, không ngờ là cục đá.
Bình Luận (0)
Comment