Q5 - Chương 233: Cao thủ ném đá.
Q5 - Chương 233: Cao thủ ném đá.Q5 - Chương 233: Cao thủ ném đá.
Cục đá vừa bị Vân Sơ chém vỡ thì lập tức có ba cục đá chia thành hình tam giác bay vèo tới, vừa nhanh vừa chuẩn xác, song lại lần nữa bị Vân Sơ chém vỡ, y không buồn nhìn lại thúc ngựa phóng đi.
Chiến mã vừa qua mấy bụi cây lại có đá bay theo, phía bên kia bụi cây lại tiếp tục truyền tới tiếng đao chém đá, sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập, có vẻ là Vân Sơ đã đi rồi.
Hứa Kính Tông vốn ngồi bên cạnh thái tử Lý Hoằng ngủ gà ngủ gật, đôi mắt mờ đục mở ra, sáng tới khiếp người, nói với thân vệ:" Đi tra, khi tôn nhi của ta bị chết ở quốc tử giám, tên Công Tôn Trường Sóc này có gần đó không?"
Thân binh nhận lệnh rời đi, ánh mắt Hứa Kính Tông lại như rắn độc nhìn chăm chằm nhất cử nhất động của Công Tôn Trường Sóc không rời một giây.
Đánh đuổi được Vân Sơ rồi, Công Tôn Trường Sóc đắc ý vô cùng, gồng người xoay quanh la hét, đợi đóng nhận những tiếng reo hò, không ngờ bốn phía im phăng phắc, nhìn hắn với ánh mắt rất lạ.
Lão Hoàng đi tới:" Quân hầu không có thời gian, để lão hủ thử xem sao?"
Công Tôn Trường Sóc nhìn Lão Hoàng tóc đã hoa râm mắng:" Cút xéo, bảo Vân Sơ lại đây."
Thấy Công Tôn Trường Sóc ngông nghênh như vậy, Lý Trị nghiêng người hỏi Thụy Xuân:" Vũ lực kẻ này hơn Vân Sơ sao?"
Thụy Xuân khinh bỉ:" Hắn không chống nổi một tuần trà trong tay Lam Điền hầu."
Lý Trị gật gù:" Thế mới là Vân Sơ, nếu không đánh được thì y khả năng còn đánh, nếu đánh dễ thì y lười chẳng thèm đánh."
Thụy Xuân cảm giác không phải là như thế, nhưng hoàng đế đã nói vậy thì hắn cũng chỉ có thể phụ họa mà thôi.
Lý Hoằng đã giận lắm rồi, nhưng bây giờ hắn mừng giận không để lộ ra mặt, thấy Hứa Kính Tông chú ý tới Công Tôn Trường Sóc thì hiểu lầm, nói:" Người này đúng là một viên mãnh tướng.”
Hứa Kính Tông không coi ra gì;' Đại Đường sau này cần tướng quân có đầu óc, không phải loại sâu hồ đồ ngu xuẩn này."
Lý Hoằng nghe ra sát khí trong lời Hứa Kính Tông, ngạc nhiên lắm, ông già này sao bỗng dưng như thế, nhân lúc xung quanh đều xem Công Tôn Trường Sóc và Lão Hoàng chiến đấu thì tới gần hỏi nhỏ:" Thái phó, làm sao thế?"
Hứa Kính Tông ho khù khụ, vỗ vỗ ngực nói:" Ngạn Bá Nhi của ta chết bởi tay tên Công Tôn Trường Sóc này."
"Hả?" Lý Hoằng hoang mang:
"Đó là chuyện năm Vĩnh Huy thứ ba rồi, khi đó thái tử nhỏ lắm không biết đâu?"
"Tại sao bây giờ thái phó mới nói?"
Hứa Kính Tông cười nhạt:" Lão phu tới tận hôm nay mới biết Công Tôn Trường Sóc giỏi ném đá như vậy, bản lĩnh này không phải nhiều người biết đâu."
Nếu nói tới giỏi ném đá thì Lý Hoằng thấy Vân Na mới là cao thủ, mà bản lĩnh của Vân Na chắc chắn tới từ sư phụ, hỏi:" Thái phó có bằng chứng không?"
Hứa Kính Tông gật đầu:" Vừa sai thân binh đi hỏi, khi Ngạn Bá Nhi của ta cầu học ở Quốc tử giám, Công Tôn Trường Sóc cũng học ở đó."
Trong đầu Lý Hoằng lần nữa đứt mạch, vì năm Vĩnh Huy thứ ba thì sư phụ hình như cũng vào Quốc tử giám, còn theo Lý Nghĩa Phù học.
"Nếu thế tên Công Tôn Trường Sóc này thật đáng hận."
Lý Hoằng không dám khẳng định chuyện do sư phụ làm, nhưng tốt nhất để kết thúc ở đây đi, tên ngốc Công Tôn Trường Sóc này có thể gánh tội thay cho sư phụ đoán chừng là giá trị tôn tại duy nhất của hắn trong cuộc đời này rồi.
Hứa Kính Tông thấy thái tử ngầm ủng hộ mình, lòng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cuộc chiến giữa Lão Hoàng và Công Tôn Trương Sóc đang diễn ra kịch liệt.
Vân Sơ nào ngờ được mình chẳng qua đi tới kiểm tra an toàn hoàng đế một chuyến như thông lệ mà gây ra lắm chuyện như vậy.
Trở về lều đợi thêm một lúc thì Ôn Nhu như gà rớt nước quay về, việc đầu tiên hắn làm là ôm cái bếp lò run lẩy bẩy, Vân Sơ đợi hắn thay trang phục khô mới hỏi:" Nhìn ngươi thì biết con đường phía trước không dễ đi hả?"
Ôn Nhu uống một ngụm rượu, sờ cánh môi tím tái:" Còn phải nói nữa sao, suối nhỏ thì biến thành sông, sông nhỏ thành sông lớn, tóm lại một câu thôi, con đường này không đi được. Ngươi nói xem, vì sao bệ hạ cứ nhất định phải đi đường này?"
"Không biết, chuyện này hẳn chỉ trong lòng bệ hạ mới biết thôi."
"Phải điều chỉnh hướng đi, ở lại đây là chết."
"Có tìm thấy tung tích sơn tặc, thủy tặc không?" Vân Sơ hỏi:
Ôn Nhu từ trong túi lưng ngựa lấy ra bọc giấy dầu:" Thám mã báo, nghe nói bệ hạ muốn qua Đông Bình, sơn tặc với thủy tặc ở đây chạy được đã chạy hết rồi, dù không chạy thì cũng lên thuyền trốn vào sâu trong đại hồ, không ai tìm được bọn chúng."
Vân Sơ mở giấy dầu, trải bản đồ lên bàn, chú ý ngay trên đó có mấy chấm đỏ:" Nếu như sơn tặc, thủy tặc đều chạy hết rồi thì ngươi đánh dấu đỏ lên làm cái gì?"
Ôn Nhu uống thêm một ngụm rượu:" Đây chính là chỗ thú vị nhất, doanh trại của sơn tặc, thủy tặc trống không, nhưng thám mã nói, hai ngày trước những doanh trại này vẫn có không ít người, nếu dựa vào số bếp mà tính, trong đó có không ít hơn một vạn."
"Từ bao giờ mà Đại Đường mà Đại Đường xuất hiện sơn tặc với thủy tặc trên một vạn vậy?”
Đây là lực lượng không thể đùa được, nên nhớ trong đội ngũ của họ có rất nhiều gia quyến quan viên, không phải chỉ có quân sĩ, một khi có chuyện sẽ là thương vong thảm khốc. Vân Sơ không ngồi yên được nữa cầm lấy bản đồ đi ngay:" Ta đi tìm bệ hạ đây, ngươi về tiền phương chuẩn bị tác chiến đi."
Khi Vân Sơ lần nữa quay lại chỗ hoàng đế thì trận quyết đấu trong bùn vẫn tiếp tục, lúc này hoàng đế có vẻ chán rồi, vừa uống rượu vừa nhìn Lão Hoàng đánh nhau với người ta. Không thấy Công Tôn Trường Sóc đâu nữa, Vân Sơ chẳng bận tâm, đi thẳng tới chỗ Thụy Xuân, yêu cầu cận kiến hoàng đế.
Thụy Xuân bẩm báo xong, hoàng đế vẫy tay với Vân Sơ.
"Bệ hạ, quân tiên phong báo về, phía trước có dấu vết tặc nhân tụ tập, xin bệ hạ nhập vào đại doanh trung quân."
Lý Trị nghe Vân Sơ bẩm báo xong nâng chén rượu đồng chỉ quân tốt vẫn đang hô hào xung quanh:" Trâm đang đợi bọn chúng tới."
Vân Sơ thấy Lý Trị tựa hồ say rồi, lần nữa chắp tay:" Nếu thế xin bệ hạ cho vi thần lệnh tiên phong công kích."
Ánh mắt Lý Trị trở nên tỉnh táo hơn đối chút, nhưng hắn cười:" Trẫm rất muốn xem tặc nhân rốt cuộc trông thế nào."
Xem chừng lúc này không thể nói chuyện bằng lý lẽ với hắn rồi, Vân Sơ định cáo từ lui ra, y quyết định không quan tâm tới Lý Trị nữa, cứ làm điều mình cho là tốt nhất, đột nhiên nghe Lý Trị nói:" Vân khanh cứ yên tâm đi, người một lòng ra sức vì Đại Đường không chỉ có mình khanh đâu."
Vân Sơ thi lễ rời đài cao, không cần biết câu nói này của hoàng đế có ý gì, Vân Sơ sẽ để quân mình cảnh giác đối đa trước, như thế mới ứng phó được với mọi tình huống.