Q5 - Chương 234: Không phải thân làm.
Q5 - Chương 234: Không phải thân làm.Q5 - Chương 234: Không phải thân làm.
Khi bóng lưng Vân Sơ biến mất, Lý Trị nhìn xuống phía dưới vẫn la hét vật lộn, chỉ thấy thêm bực mình, nói với Thụy Xuân:" Thu dọn đi, chẳng thú vị gì."
Thấy hoàng đế sắp đi, Lão Hoàng không biết lấy đâu ra sức lực, rống lớn một tiếng bê đối thủ lên, dùng toàn lực ném xuống đất, một tay bóp yết hầu, hai mắt không rời hoàng đế.
Lý Trị dừng bước, lạnh nhạt nói:" Truyền chỉ, ban Hoàng Thể Sơn ân ấm một đứa con làm vân ky úy."
Lão Hoàng vội buông đối thủ ra, quỳ dưới đất bùn rống lên:" Tạ long ân bệ hạ."
Lý Trị chẳng đáp, đi thẳng về doanh trại, tới cửa mới nói:" Dũng sĩ bây giờ không có khí cốt, thật đáng tiếc."
Thụy Xuân không biết phải đáp thế nào, nói nhỏ:" Vinh sủng đều trong một ý niệm của bệ hạ."
"Chẳng qua là kẻ chưa quan trọng tới mức khiến trẫm tốn công suy nghĩ thôi."
Hoàng đế về tới đại doanh, toàn bộ doanh trại lập tức đóng lại.
Tới lúc này Lão Hoàng mới bò dậy, ngẩng đầu nhìn nước mưa li ti chảy trên mặt, nhiệt lượng sinh ra trong lúc chiến đấu bị mưa đưa đi hết, toàn thân chỉ còn lại từng cơn rét run.
Công Tôn Trường Sóc biến mất rồi.
Từ khi bại trong tay Lão Hoàng, Công Tôn Trường Sóc bị thân vệ dìu khỏi doanh, nhưng người nhà hắn đợi thế nào cũng không thấy hắn vê.
Đám thân vệ tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc thấy được thi thể hai gia tướng Công Tôn gia trong bụi cỏ, nhìn vị trí vết thương thì đều một chiêu lấy mạng.
Gia tướng Công Tôn gia cơ bản đều là mãnh tướng từng lên chiến trường, có thể lấy mạng họ bằng một đao, khó có thể nói là kẻ địch giết, người thông minh đều nhìn ra, chuyện này dứt khoát do người quen làm. Vân Sơ đang phân phối quân vụ nghe được chuyện này liền giật mình, nếu không tìm thấy Công Tôn Trường Sóc, y chính là người bị nghi ngờ nhất.
Ngày hôm sau đại quân nhổ trại tới Lương Sơn, toàn quân cùng với toàn bộ gia quyến đều biết một chuyện, Hồng lư tự thiếu khanh Công Tôn Trường Sóc vì làm nhục Lam Điền hầu Vân Sơ trước mặt mọi người, bị Lam Điền hầu giết rồi.
Có người cho rằng, Vân Sơ là chủ soái, trong quân mà sỉ nhục chủ soái thì đúng là tự chuốc lấy cái chết.
Cũng có người cho rằng, Vân Sơ ngày càng cuồng ngạo rồi, bệ hạ ở trong quân mà cũng dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, xem y ngông nghênh được tới đâu? Loại người như thế sẽ không có kết cục tốt.
Dù là loại quan điểm nào, bất kể là đại thần hay chư tướng, dù quan hệ với Vân Sơ ra sao, bây giờ đều có thêm vài phần sợ hãi với y.
Càng gần Lương Sơn, đường xá dễ đi hơn nhiều, cũng nhờ ngọn núi này mới tách được Đông Bình Hồ ra khỏi Đại Dã Trạch, khi ánh mặt trời xuất hiện, đứng trên đỉnh Lương Sơn, bên trái là Đông Bình Hồ khói nước lởn vởn, bên phải là Đại Trạch Dã sóng gợn lăn tăn, tâm nhìn thoáng đãng vô hạn, làm lòng người rộng lớn theo.
Theo ý chỉ của hoàng đế, đại quân của Vân Sơ cắm trại dưới Lương Sơn.
Đợi khi Vân Sơ bố trí trại xong tới báo cáo với hoàng đế, phát hiện Lý Trị dùng ánh mắt rất lạ nhìn mình.
Vân Sơ thấy quần thần đã lui, nói luôn:" Bệ hạ, thần không giết Công Tôn Trường Sóc."
Lý Trị giả vờ rộng lượng:" Một tên Công Tôn Trường Sóc thôi mà, giết thì cũng giết rồi, ai bảo hắn vô lễ với chủ soái, riêng điều này thôi cũng đáng giết."
"Thực sự không phải thần giết."
"Trâm hiểu, có thể làm chứ không thể nhận. Có điều đi học thủ đoạn này làm gì, ngươi đường hoàng mà làm trẫm có nói sao đâu, cần gì phải thế?"
Vân Sơ hít sâu một hơi:" E là thân nhận rồi, bệ hạ lại không nhận những lời này thì hỏng."
"Đấy, thừa nhận có phải tốt không?"
"Thần nhận cái gì?"
Lý Trị liếc Vân Sơ:" Vẫn không thừa nhận à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải thần làm, sao thần phải nhận chứ?"
Lý Trị cho tay vào ống tay áo, giọng điệu khinh thường:" Bây giờ ngươi nói ra, trẫm còn có thể giúp ngươi che đậy phần nào, đợi Bách ky tỉ tra ra được thì không hay đâu. Tự ý giết hại trọng thần triều đình, tội không phải nhỏ."
Cái giọng điệu quen thuộc thắng thắn khoan hồng, ngoan cố xử nghiêm, Vân Sơ một chữ cũng chẳng tin.
Vân Sơ tin Lý Trị không có ý trị tội mình, nhưng chỉ cần thừa nhận rồi là không khác gì bị đeo gông vào cổ, có trời mới biết ngày nào đó hắn siết chặt cái gông làm mình không thở nổi.
"Bệ hạ, thần luôn có một nghi hoặc muốn hỏi, không biết có được hỏi không?" Vân Sơ không muốn dây dưa ở chuyện Công Tôn Trường Sóc nữa, y muốn hỏi vì sao hoàng đế muốn đại quân tới chỗ hẻo lánh này:
Lý Trị thấy Vân Sơ không chịu phối hợp với mình thì không hài lòng:" Ngươi biết hỏi ra sẽ khiến trâm tức giận thì còn hỏi làm gì?"
"Nếu vậy bệ hạ sai đâu thần đánh đó là được."
Lý Trị "hừm" một tiếng, Vân Sơ lui ra.
Vân Sơ ra tới ngoài thì gặp lại bộ thị lang Lý Kính Huyền, trung thư xá nhân Kiều Sư Vọng đang đợi, chắp tay nói:" Làm các vị đợi lâu rồi."
Kiều Sư Vọng hỏi gấp:" Quân hầu đã hỏi bệ hạ chứ?"
Vân Sơ đáp:" Bệ hạ bảo đừng hỏi."
"Thế thì phải làm sao, Lương Sơn chật hẹp, hai bên là hô, một mặt dựa vào núi, đường đi tới thì sình lây khó khăn, đây đúng là tử địa mà binh gia hay nói tới." Lý Kính Huyền xua tay:" Đó là không phải là vấn đề, có quân hầu ở đây, địch tới cũng chỉ nạp mạng mà thôi, tặc nhân ô hợp, vội vàng tụ tập lại mà gây khó được cho đại quân thì thành trò cười à? Phiền toái chủ yếu là, đường xá không thông, liên lạc không tiện, rất dễ xảy ra sự cố. Không được, chúng ta phải cận kiến bệ hạ, Đại Đường không phải chỉ có Sơn Đông, Hà Bắc mà còn có tám vùng khác rộng lớn hơn cần quản lý.
"Bất kể thế nào cũng không thể ở lại nơi bế tắc như Lương Sơn tận mười ngày."
Nhìn Lý Kính Huyền một lòng vì nước dẫn đám quan viên đi tới lều của hoàng đế, Vân Sơ rời đi, hoàng đế lựa chọn chính xác nơi này làm sơn đại vương thì đành làm sơn đại vương mười ngày vậy.
Lý Trị không gặp đám Lý Kính Huyền, Lý Kính Huyền lôi kéo thêm nhiều quan viên hơn tham gia khuyên gián, muốn thay đổi sự độc đoán của hoàng đế, mau chóng rời khỏi vùng đất không lành này.
(*) Đây cũng chính là Lương Sơn Bạc trong Thủy Hử nhé, bạc là cái hồ.