Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1218 - Q5 - Chương 235: Nhân Quả Tới Muộn.

Q5 - Chương 235: Nhân quả tới muộn. Q5 - Chương 235: Nhân quả tới muộn.Q5 - Chương 235: Nhân quả tới muộn.

Quần thần không thích vùng đất này chứ Vân Sơ thì thấy vùng Lương Sơn rất tốt, bây giờ hoang vu một chút song có thể xưng là đất lành chim đậu.

Nguồn nước hai hồ lớn trái phải do Hoàng Hà cung cấp, nay Hoàng Hà sửa dòng, mực nước ở hai hồ này đã cân bằng, đất đai xung quanh đều được phù sa Hoàng Hà làm màu mỡ.

Thêm vào thời tiết nơi này không nóng cũng chẳng lạnh, trong nước lượng lớn cá, nếu khai thác nơi này, chắc chắn là vùng trù phú giàu có.

Người có suy nghĩ giống Vân Sơ còn có Lâu Sư Đức, người này có vẻ có nhiệt tình người thường khó bì được ở chuyện khai thác phát triển đất đai.

Hắn tới báo với Vân Sơ rằng Công Tôn Trường Sóc là do Hứa Kính Tông đưa đi, sau đó cùng Vân Sơ thảo luận khai phát Lương Sơn.

"Thiên hạ luôn có tội tù giết mãi không hết, có những quân khốn kiếp xuất hiện không ngừng, so với việc để chúng gây hại cho địa phương, không bằng tới Lương Sơn khai thác đất đai."

Vân Sơ chỉ hồ lớn đằng xa:" Nơi này có rất nhiều hổ."

Lâu Sư Đức lại nói:" Nhiều hổ là chuyện tốt, nông trường có thêm một con đường phát tài, da hổ, xương hổ đều có giá không rẻ."

"Nếu như Lâu tẩy mã đã có chủ ý thì cứ làm đi, có điều nông trường là nông trường, chớ biến thành thứ như quân trấn đấy." Vân Sơ cảnh báo trước, hỏi:" Công Tôn Trường Sóc chết chưa?"

"Chưa chết song cũng sắp chết rồi, người này đúng là một trang hảo hán, bị Hứa thị lang dày vò như vậy mà cắn chặt răng không nói."

"Rốt cuộc Hứa thị lang muốn hắn nói gì?"

"Năm Vĩnh Huy thứ ba, hắn ở Quốc tử giám dùng đá ném chết Hứa Ngạn Bá, trưởng tôn của Hứa thị lang." Vân Sơ ngớ người, chuyện này y gần như quên mất rồi, hôm nay đột nhiên nghe thấy cũng mất một lúc mới nhớ ra chuyện hay ho mình làm năm xưa:" Mười mấy năm rồi mà ông ta chưa quên à?"

Lâu Sư Đức cảm thán:" Dù là hạ quan cũng không quên được, bồi dưỡng ra được một vãn bối dùng được đâu dễ dàng gì, bị người ta vô duyên vô cớ dùng đá ném chết, Hứa thị lang sao chịu được?”

Năm đó Con khỉ già vì muốn giết Hứa Kính Tông nên giết Hứa Ngạn Bá dụ ông ta ra, Vân Sơ lúc đó mới tới Đại Đường, làm nhiều việc rất lỗ mãng tùy tiện, nghĩ lại có chút hổ thẹn. Lần nữa Vân Sơ phải lảng đi, quay về đề tài chính.

"Nói với thái tử, chuyện kiến lập nông trường ở Lương Sơn là có thể, nhưng nhất định phải cẩn thận, dù thời gian đầu vì mau chóng phát triển mà lập quân trấn, sau hai năm cũng phải thủ tiêu."

Lâu Sư Đức đứng dậy thi lễ rồi về chỗ thái tử.

Vân Sơ một mình ở trong quân trướng, lúc này mới suy nghĩ về chuyện Công Tôn Trường Sóc, nói ra thì ngoài kia đồn đại không hề sai, Công Tôn Trường Sóc là do y giết.

Ai bảo cục đá năm xưa là do y ném.

Mấy năm qua Vân Sơ hiểu Hứa Kính Tông sâu hơn, lão tặc đó đang ở giai đoạn tăng tích đức, giảm tích oán, nhưng rõ ràng cái chết của trưởng tôn Hứa Ngạn Bá năm xưa là vết thương lòng không vượt qua được.

Với phương thức làm việc của lão tặc đó, một khi làm chuyện ác, vậy thì phải nhổ cỏ tận gốc mới chịu.

Vậy vấn đề xuất hiện rồi, nếu Vân Sơ mà gánh cái tội do Hứa Kính Tông chụp lên đầu, người nhà của Công Tôn Trường Sóc phải mang theo thù hận với y mới được sống an toàn.

Nếu y không chịu gánh cái tội này, ông ta sẽ nhổ cỏ tận gốc.

Đúng là nghiệt chướng, con người ta hồi trẻ thường không tin nhân quả, làm việc tùy tiện, đến độ tuổi nào đó sẽ hiểu, mọi nhân quả rồi sẽ đến, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.

Vân Sơ cân nhắc thật kỹ rồi đi tìm Lý Tích, y không muốn có một gia tộc võ tướng mang thù hận ngợp trời với mình, nếu không y phải ra tay triệt hạ, thế thì sai càng thêm sai rồi.

Lý Tích nghe Vân Sơ nói xong, mất nửa ngày trời mới hỏi:" Ngươi xuất thân Tây Vực hẳn cũng rất giỏi thuật ném đá phải không?"

Vân Sơ lắc đầu rất dứt khoát:" Ta chỉ dùng cung nỏ khá thôi, ném đá cũng biết nhưng không chú ý luyện tập.”

Lý Tích thở dài:" Vậy lão phu đi tìm Hứa Kính Tông, xin thi thể Công Tôn Trường Sóc về."

Vân Sơ vì thân mang quân vụ không thể tùy ý rời khỏi doanh, Lý Tích tới chỗ Hứa Kính Tông.

Chỗ ở của Hứa Kính Tông trong doanh thái tử Lý Hoằng chiếm cứ một cái góc nhỏ, giống con người ông ta bây giờ, không hề gây chú ý.

Người khác có thể ngại uy vọng và tuổi tác của Lý Tích chứ Hứa Kính Tông thì chẳng bận tâm, thân là thập bát học sĩ, địa vị so với Lý Tích đứng thứ hai mươi ba ở Lăng Yên Các không kém là bao.

Cho nên Hứa Kính Tông râu trắng bạc phơ gặp Lý Tích, vẻ mặt bình thản vô cùng.

Lý Tích cũng không khách khí, hỏi thẳng luôn:" Vân Sơ nói Công Tôn Trường Sóc làm khách ở chỗ ông à?"

"Không phải." Mí mắt Hứa Kính Tông chẳng thèm nhướng lên lấy một cái:

"Ta chỉ phụ trách đưa hắn về là được."

"Người không có ở đây, làm sao có thể đưa ông mang về?"

"Giao người ra đây đi, hắn có tác dụng gì với ông đâu." Lý Tích kiên trì nói:

Hứa Kính Tông khép mắt lại:" Lão phu chưa từng thấy Công Tôn Trường Sóc."

Lão già nà cứng đầu ngoài dự liệu của Lý Tích, xem ra nói chuyện thế này không ổn rồi, thái độ của ông ta trở nên mềm mỏng hơn, chắp tay hỏi:" Không biết Hứa công có biết hắn đi đâu không?"

"Đêm qua dã thú bên ngoài trại kêu gào suốt không yên, giấc ngủ của Anh công có bị đám súc sinh này ảnh hưởng không?" Hứa Kính Tông chợt nói chuyện chẳng liên quan:

"Lão phu khác với Hứa công, chẳng có việc gì phải lo nghĩ, đầu chạm vào gối là ngủ ngay được, dù có người gõ trống bên tai cũng chẳng làm được gì." Lý Tích phụ họa:

Hứa Kính Tông hâm mộ nói:" Lão phu già rồi, hay nhớ chuyện cũ, bị chuyện cũ quấn lấy không sao ngủ được, lại thêm dã thú làm ồn, sống cũng thành chịu tội."

Lý Tích dứt khoát nói:" Vậy đợi lão phu vì Hứa công diệt trừ thứ dã thú này, trả cho ngài giấc ngủ yên tĩnh.”

"Đa tạ."

"Không hề gì, không hề gì."

Rời khỏi đại doanh thái tử, đám thân vệ của Lý Tích tìm được Công Tôn Trường Sóc cách đó ba trăm bước. Lúc này hắn vẫn mặc giáp trụ, hai chân không giáp bảo hộ đã bị dã thú gặm chỉ còn xương trắng.

Đợi thân binh đưa hắn về trước mặt Lý Tích, Lý Tích hỏi:" Ai hại ngươi?"

Công Tôn Trường Sóc bộ dạng thảm hại vô cùng, dở sống dở chết, nhưng tên này không tầm thường, vẫn còn sức mà tức giận rít lên:" Hứa Kính Tông."

"Không đúng, nói lại đi."

"Hứa Kính Tông."

Lý Tích thở dài:" Nếu Hứa Kính Tông hại ngươi, cả tốc ngươi sẽ bị diệt môn."

Công Tôn Trường Sóc cất tiếng cười vô cùng khó nghe, trong đó chất phãn uất, lẫn bất lực, hắn thở dốc hồi lâu mới nói:" Vân Sơ."

"Lại sai rồi, nếu là Vân Sơ, đợi khi y về Trường An, cả tộc lập tức suy bại, chưa tới hai năm, không còn người họ Công Tôn nào còn đất cắm dùi ở Trường An." Người bị dã thú gặm chân vẫn còn tỉnh thần, lúc này lại sa sút bóng xì hơi, mãi một lúc Công Tôn Trường Sóc mới nói:" Ta say rượu, đi lạc.

Lý Tích bấy giờ mới gật đầu:" Vốn là như thế, ngươi còn giết hai gia tướng của mình."

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment