Q5 - Chương 236: Ôn Nhu dùng hỏa công.
Q5 - Chương 236: Ôn Nhu dùng hỏa công.Q5 - Chương 236: Ôn Nhu dùng hỏa công.
Thân binh của Lý Tích mang vào một bát canh sâm, Công Tôn Trường Sóc uống xong thì khôi phục được phần nào sức lực, nhưng nước mắt lại tuôn ra đầm đìa mặt, khóe mắt không ngờ chảy ra máu, vươn tay về phía Lý Tích:" Anh công, vãn bối oan quá, Hứa Kính Tông dùng sợi thép buộc chặt đùi vãn bối, không cho máu chảy ra, để dã thú gặm chân suốt cả đêm."
"Lão ta hỏi vì sao giết cháu lão ta, vãn bối nói không phải, lão ta dứt khoát không tin."
Lý Tích mặt lạnh lùng:" Không oan gì hết, ngươi chịu tội là vì ngươi không có bản lĩnh, lại không biết mình biết người, hành sử ngu xuẩn, gây thù chuốc oán. Nếu chẳng phải vì nể tình phụ thân ngươi, ta không tốn công làm gì."
Công Tôn Trường Sóc mặt tái dần, hắn đã ý thức được điều gì: 'Anh công, cứu..."
"Nếu ngươi không chết, ngươi sẽ là ẩn họa lớn cho Công Tôn gia, bất kể Hứa Kính Tông hay Vân Sơ sẽ không bỏ qua đâu. Chỉ khi ngươi chết rồi, bệ hạ may ra còn niệm tình ngươi chết oan, không giáng tước nhà ngươi."
Lý Tích nói xong đi ra ngoài, bảo thân binh gọi đệ đệ hắn là Công Tôn Trường Cung vào, để không gian riêng cho huynh đệ họ.
Một tuần hương sau, Công Tôn Trường Cung mắt đỏ ngầu đi ra, quỳ trước mặt Lý Tích:" Anh công, huynh trưởng vãn bối đi rồi."
Lý Tích không khỏi có chút bùi ngùi, dù gì cũng là đứa bé ông ta nhìn lớn lên từ nhỏ:" Đi báo tin dữ cho bệ hạ đi."
"Thù của huynh trưởng..."
Vốn còn có chút thương hại, Lý Tích nghe vậy căm ghét cắt lời:"Ca ca ngươi chết trong tay ngươi, thù nào, hận nào?”
Công Tôn Trường Cung cúi thấp đầu, không ai rõ sắc mặt hắn ra sao.
Lý Trị nghe tin dữ từ Công Tôn gia truyền tới, lòng cảm khái rất lâu, hắn thấ tên Công Tôn Trường Sóc này còn hữu dụng, ai ngờ hắn chết hợp tình hợp lý như vậy.
Vũ Mị thấy thần sắc hoàng đế không vui, đi tới:" Người không có bản lĩnh thì vậy thôi, thiếp chỉ không ngờ Vân Sơ lại làm chuyện này một cách tán khốc như vậy."
"Không phải Vân Sơ, từ lúc Công Tôn Trường Sóc lần đầu tiên khiêu khích y đã né rồi, điều đó đủ chứng minh không phải Vân Sơ làm. Nếu không Công Tôn Trường Sóc đã chết từ lúc y dám uống rượu ăn thịt trong quân, Vân Sơ lúc đó giết hắn, trẫm cũng không nói được gì.'
"Không phải Vân Sơ thì ai được?"
"Sau khi Anh công đi tìm Hứa Kính Tông thì tìm được người, nàng nói xem là ai được?" Lý Trị nhíu mày:
Vũ Mị ngạc nhiên lắm:" Hứa Kính Tông mấy năm qua yên phận rồi, không đi gây sự với ai, đang tích phúc cho con cháu mà."
Lý Trị trừng mắt:" Đừng kéo chuyện lên người thái tử."
Vũ Mị cười:" Thiếp hay nghĩ nhiều."
Lý Trị vẫn tiếc, tiếc là cái chết này không có tác dụng gì với hắn:" Công Tôn gia có vẻ là nuốt cục hận này xuống rồi, không tìm trẫm đòi công bằng."
"Trâm vốn định thực hiện thôi ân lệnh trên nhà chúng, bây giờ không được nữa."
Vũ Mị nhìn Lý Trị rất lâu mới nuốt nước bọt thốt lên:" Bệ hạ định thực hiện Thôi ân lệnh với huân quý sao?”
Lý Trị gật đầu:" Quý tộc quá lâu đời là chuyện không hay, chúng sẽ chỉ chiếm đoạt thuế má quốc gia, thi hành Thôi ân lệnh đúng là tốt, một công tước chết, dựa theo con cháu hắn có bao nhiêu, phân thành bấy nhiêu nam tước, tử tước. Cứ thế có thể phân tách cả gia tộc lớn."
"Đợi đám tử tước, nam tước đó chết rồi, bọn chúng chẳng còn là huân quý nữa."
"Tên Công Tôn Trường Sóc đáng chết nay lại không cho trâm cơ hội thí nghiệm."
Công Tôn Trường Sóc không biết cái chết của mình cứu vớt cả gia tộc, vì hắn chết oan, Lý Trị không thể dùng Thôi ân lệnh lên người hắn được nữa, tránh bị huân quý bất mãn...
Ôn Nhu đứng trên một mảnh đất cao ở cửa sơn cốc, nhìn vào bên trong sơn cốc khói lửa mịt mù, tiếng hò hét rung trời, không ngừng có người mặc trang phục màu đất liều mình xông ra.
Đám người này dũng mãnh vô cùng, dù trên người cháy phừng phừng vẫn liều mạng xung phong, tựa hồ sinh mạng của mình không đáng tiền vậy.
Ôn Nhu nhìn đội ky binh dùng làm dự bị bên ngoài, hắn quyết định đợi thêm, khi nào đám dũng sĩ đó bị lôi hỏa đạn tiêu hao hết dũng khí mới là lúc càn quét sơn cốc.
Đám người mặc trang phục màu đất kỳ thực phía dưới đều là giáp dày, chẳng qua là giáp của chúng không chỉnh tê, đù các loại.
Cách đánh trận của Ôn Nhu khác hoàn toàn Vân Sơ, hắn ưa dùng hỏa công, đánh tận diệt, nhân đêm tối tập kích, ngay từ đợt tấn công đầu tiên đã có vô số đạn cháy từ trên không rơi xuống vỡ nát, ngay lập tức bùng lên ánh lửa cam, chốc lát đã tạo ra cả biển lửa, đám phản tặc trong biển lửa như cá trong chảo mỡ.
Có tới sáu sơn cốc đang bốc khói như thế, sau trận chiến ở Liêu Đông, Ôn Nhu có kinh nghiệm phóng hỏa hét sức phong phú.
Đây là kết quả của một vạn hai nghìn người tiền phong doanh bận rộn mười một ngày.
Từ khi thám báo phát hiện tung tích địch tới khi phong tỏa ngọn núi, chia tách rồi bao vây, sáu sơn cốc này chính là nơi tặc nhân ẩn mình.
Ôn Nhu không hề có tính hiếu chiến của võ nhân, nên hắn rất kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi lửa trên người đám tặc nhân tắt dần, ky binh mới nhảy khỏi chiến mã, tay cầm trường mâu từng đợt tiến vào, tiến hành càn quét lần cuối.
Đường xá trong sơn cốc gập ghềnh, không thích hợp cho chiến mã tiến vào, mà phủ binh Đại Đường bây giờ lại nhiều ky binh nhất, nên nhiêu khi họ phải xuống ngựa tác chiến.
Ôn Nhu cũng đi bộ vào sơn cốc, giáp trụ trên người hắn không khác gì tướng sĩ bên cạnh, tới ngay cả tua đỏ trên mũ trụ mà tướng sĩ rất thích cũng bị hắn gỡ mất. Hắn không phải loại người tự nhận mình là thiên hạ vô địch như Tiết Nhân Quý, an toàn với hắn mới là trên hết.
Một tiếng còi vang lên, những phủ binh ẩn thân trên đỉnh núi cũng đứng dậy, từ từ leo xuống, trừ thủ lĩnh ra, Ôn Nhu không định cho bất kỳ ai sống.
Không phải hắn tàn nhẫn mà hắn là người nhân từ thực sự.
Chỉ có người chết rồi vạn sự mới hóa không, còn sống là còn phân tranh, còn chém giết.
Nội bộ còn ẩn họa mới tạo ra tổn hại với Đại Đường.
Lúc này một số kẻ đã chết, một số bị bắt sống đang chửi bởi, một lòng muốn chết.
Rõ ràng những kẻ này không bận tâm hành vi tạo phản của mình sẽ khiến tam tộc bị chặt đầu, lục tộc bị đi đầy, cửu tộc thành tiện dân.
Nếu như đám người này vì một lý tưởng cao vời, thấy bọn họ có thể tạo ra một Đại Đường tốt hơn thì coi như cũng là anh hùng một đời.
Nhưng những kẻ này đều là bậc trung nghĩa trong nhà người ta, chỉ vì chủ nhân bất mãn với Lý Trị, nên vượt ngàn dặm xa xôi tới ám sát hoàng đế.
Ôn Nhu không thích loại này.