Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1220 - Q5 - Chương 237: Hoàng Đế Muốn Thực Hiện Thôi Ân Lệnh.

Q5 - Chương 237: Hoàng đế muốn thực hiện Thôi ân lệnh. Q5 - Chương 237: Hoàng đế muốn thực hiện Thôi ân lệnh.Q5 - Chương 237: Hoàng đế muốn thực hiện Thôi ân lệnh.

Chuyện Lý Trị đang làm kỳ thực có hại cho Lý thị đứng đầu sĩ tộc, nhưng đối với Đại Đường lại có lợi, tất nhiên là cũng có lợi cho bách tính.

Lý Đường và Đại Đường kỳ thực khác biệt rất nhiều.

Gia thiên hạ là chuyện bắt đầu từ lâu rồi, tất cả là tại vì Đại Vũ, từ khi ông ta phế bỏ chế độ thiện nhượng, truyền vị trí thủ lĩnh cho nhi tử, chuyện này trải qua từng đời ngoan cố truyền thừa tới tận ngày ngay.

Từ góc độ nào đó mà nói, tất cả gia tộc ở Đại Đường đều có tiềm chất thành rồng, chuyện Lý Trị làm chẳng qua là đồ sát tiềm long thôi.

Người xưa có đạo lý, một con cá kình chết, vạn vật sinh, một con rồng chết, thì trăm con rồng lớn mạnh. Xử lý xong Sơn Đông, Hà Bắc thì nói không chừng có gia tộc mới nào đó đang hừng hực đi lên.

Thế nên Ôn Nhu cũng chẳng đánh giá cao cách làm của Lý Trị, trừ khi cứ hai mươi năm hắn lại thanh trừng hào tộc Đại Đường một lần.

Hiển nhiên là hắn chẳng làm được.

Lý thị hiện giờ cường đại là một chuyện ngẫu nhiên, chủ yếu là vị sự phát triển quá mạnh của Trường An nằm ngoài dự liệu của mọi người, vì thế Lý Trị mới có thể chiếm hết thượng phong, muốn làm gì thì làm.

Thiên hạ không thiếu người có trí tuệ, một khi bọn họ tỉnh ngộ sẽ nhanh chóng đuổi theo, bọn họ sẽ càng khó dây hơn, kín đáo hơn.

Đối với tù binh, Ôn Nhu sàng lọc một lần, giữ hết lại những tên phản tặc cứng đầu cứng cổ, còn ai van xin được sống thi giết hết, ghi chép thành quân công của tướng sĩ.

Chiến báo truyền về chỗ hoàng đế, hắn rất cao hứng, mặc dù Ôn Nhu trên chiến trường giết chóc quá tàn nhẫn, chỉ để lại 200 người, Lý Trị cho rằng do Ôn Nhu nóng lòng lập công mà ra.

Sau đó đám phản tặc Ôn Nhu bắt được giao hết cho Chu Hưng gần đây đang nhàn rỗi.

Nhưng chực vị đại tướng tiền quân của Ôn Nhu vẫn bị hoàng đế lấy mất, thay bằng một kim ngô vệ tướng quân tên Đoàn Thành, tiếp tục suất lĩnh người tìm cá lọt lưới.

"Hoàng đế vô cùng cẩn thận, rất biết dùng tướng quân, thường là để mãnh tướng, trí tướng đi đầu, sau đó phái kẻ tầm thường mở rộng chiến quả."

Khi Ôn Nhu trở về, Địch Nhân Kiệt nói thế.

Ôn Nhu khinh thường, hắn sớm không còn theo đuổi công tich gì nữa rồi, nếu không bằng vào thành tựu của hắn ở Trường An mấy năm qua đã có thể tiến thêm vài bậc.

Việc bị hoàng đế đề phòng cũng là bình thường, nếu hoàng đế không có chút lo lắng nào về hắn thì hắn sống thất bại quá rồi.

Vân Sơ đang xem bản đồ ngẩng đầu lên:" Chắc là chừng năm ngày nữa chúng ta tới Khúc Phụ đấy."

Ôn Nhu rót quán quát trà hỏi:" Có tin mới sao?"

"Ừ, hôm nay sáu vị trưởng lão của Khổng thị tới Lương Sơn, cung thỉnh bệ hạ sớm ngày tới Khúc Phụ."

"À, nói thế bệ hạ trú ở Lương Sơn không chừng là đợi Khổng thị tới thần phục đấy, giờ mục tiêu đã đạt được, tất nhiên phải đi nhanh thôi." Ôn Nhu ngả người ra sau, sau chuyến đi Tây Vực, lâu rồi hắn không vất vả như vậy:" Sơn Đông từ xưa là nơi văn hoa rực rỡ, bệ hạ muốn bình định nơi này thì không thể để Khổng thị, Thôi thị tiếp tục ở lại được nữa. Ta nghĩ bệ hạ sẽ chuyển hai tộc nay vào kinh, góp sức cho quốc gia."

"Còn về phần đất tổ, tất nhiên bị bệ hạ phân chia?"

"Cũng chỉ có khả năng đó." Vân Sơ hỏi:" Theo các ngươi thấy bọn họ sẽ tới Lạc Dương hay Trường An?”

Địch Nhân Kiệt trả lời chắc chắn:" Nuôi một con lợn cũng là nuôi, nuôi đàn lợn cũng là nuôi, tất nhiên ở Trường An rồi. Bây giò mật điệp khắp Trường An, nếu chỉ dùng giám thị Vân Sơ ngươi thôi thì lãng phí quá." Ôn Nhu bổ xung:" Ngoài ra còn gây khó dễ cho ngươi, không để ngươi sống quá thoải mái."

"Hai gia tộc đó, nhân khẩu không dưới một vạn, nếu là ta thì ta cũng nhét hết vào Trường An, không có đất đai, xem hai tộc đó sống thế nào? Đủ cho ngươi đau đầu một thời gian."

"Lần này bệ hạ tốn công tốn sức đi Lương Sơn, lại còn gặp phải phản tặc mưu sát, các ngươi còn chữa hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ à?"

Vân Sơ gật đầu:" Đây là khổ nhục kế, đối với một vị hoàng đế coi an nguy bản thân còn lớn hơn trời, thật chẳng dễ dàng."

Mặc dù hoàng đế chẳng tổn hại tới một cọng lông, nhưng riêng bản thân hoàng đế gặp ám sát là chuyện tày trời rồi, không biết đang có bao nhiêu trọng thần khóc lóc ngoài hành cung mong hoàng đế nhanh chóng lên đường.

"Bệ hạ tự đặt mình vào nguy hiểm như thế, đây phải là cái cớ làm chuyện không hề nhỏ ...' Địch Nhân Kiệt trầm ngâm, tới giờ họ vẫn chưa nghĩ ra mục đích của hoàng đế, nếu chỉ là ép Khổng thị tới quy thuận thì không đáng rồi, mục đích cuối cùng của hoàng đế luôn là đả kích hào tộc, song không phải với ai cũng có thể dùng biện pháp thô bạo như ở Yển Sư, Biện Châu:

Vân Sơ lấy một tờ giấy đưa cho Ôn Nhu, Ôn Nhu chỉ liếc một cái rồi đưa cho Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt ném vào lò lửa, chẳng mấy chốc cháy thành tro.

Không phản ứng lớn, xem ra suy nghĩ của mọi người không khác nhau nhiều.

Thôi ân lệnh, đó gần như là câu trả lời duy nhất.

Ôn Nhu lẩm bẩm:" Thời điểm này không đúng lắm."

Địch Nhân Kiệt hít hơi như đau răng:" Thứ này có lẽ không chỉ thực hiện ở Sơn Đông, Hà Bắc đâu."

Vân Sơ cũng than:" Bệ hạ quả nhiên là thân thích của Tùy Dương đế, làm việc gì cũng thích một trận định giang sơn, nhưng Tùy Dương đế đã thất bại, không biết bệ hạ sẽ thế nào." Ôn Nhu đưa tay ngăn đề tài này đi xa hơn:" Hoàng đế muốn làm gì chúng ta mặc kệ, ta cảnh cáo hai người, đừng để biến mình thành Triều Thác."

Vân Sơ nhún vai:" Ta giờ là thị vệ của hoàng đế, chẳng có tác dụng gì lớn."

Địch Nhân Kiệt giang tay:" Ta muốn làm Triều Thác lắm, nhưng quan chức nhỏ quá, bệ hạ không nghe lời ta đâu.”

Ôn Nhu cầm miếng thịt trâu khô trên bàn Vân Sơ ăn, nhai vài cái cảm giác không đúng lắm, mùi vị không giống của Vân gia, cau mày hỏi:" Đâu ra thế?"

Vân Sơ cũng thuận tay lấy một miếng bỏ vào mồm:" Xuân ma ma."

Ánh mắt Ôn Nhu tức thì trở nên rất thô bỉ:" Sao thế, vướng nợ tình rồi sao?"

Địch Nhân Kiệt cũng lấy một miếng:" Ngươi dùng mỹ nam kế đấy à?"

Vân Sơ lắc đầu.

"Nếu không có loại quan hệ này, Xuân ma ma làm sao chịu nói cho ngươi chuyện bệ hạ định chấp hành Thôi Ân lệnh, xem ra người ta thích ngươi lắm đấy." Địch Nhân Kiệt suy đoán rất nhanh cũng rất chính xác, nhìn Vân Sơ trêu chọc:" Hay là ngươi thu đi, cho dù Xuân ma ma hơi béo một chút, huynh đệ bọn ta không cười ngươi đâu, ha ha ha..."

Vân Sơ rất nghiêm túc nói:" Xuân ma ma là nữ tử rất sạch sẽ, nếu nàng có tình ý với ta, cưới về làm bình thê là vận may của ta. Có điều loại chuyện này không thể, Xuân ma ma đời này trói chặt vào hoàng hậu rồi, nếu thực sự có ý rời đi, ngày chết của nàng cũng tới.

"Còn nữa, bằng vào ngươi dám xem thường một nữ tử chín tuổi theo bên hoàng hậu, được tin tưởng mười chín năm à?"

(*) Triều Thác, đại thần thời Tây Hán, chủ trương tước phiên, Hán Cảnh Đế nghe theo cắt bỏ đất phong các chư hầu, Thất Vương nổi loạn, Hán Cảnh Đế hoảng sợ chặt đầu Thác.
Bình Luận (0)
Comment