Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 122 - Q1 - Chương 122: Phúc Báo Của Vân Na. (1)

Q1 - Chương 122: Phúc báo của Vân Na. (1) Q1 - Chương 122: Phúc báo của Vân Na. (1)

Vân Sơ về tới nhà thì Bành Ngũ Lang, Trương Đĩnh lại tới bái phỏng, y không tiếp mà đẩy cho Thôi nương tử.

Buổi tối không có gì làm, Vân Sơ dùng cưa cưa gỗ chuẩn bị làm cờ tướng, Thôi nương tử tới gặp y, chỉ nói một câu được không bằng mất rồi giúp y dọn khoanh gỗ được cưa ra.

Đợi khi Vân Sơ cưa được 32 khoanh gỗ, bắt đầu chỉnh độ tròn và độ bóng, Thôi nương tử nói nhỏ:" Nếu không thể thu thương cổ vào nhà làm nô phó, thương cổ sẽ vô dụng với Vân gia, thậm chí là vấy bẩn Vân gia. Chuyện của Lưu Tam Tài là lang quân tự quyết, thiếp thân không dám bình phẩm, nhưng vì mai sau của Vân gia, dù cho hắn một khoản tiền lớn, đuổi hắn đi, còn tốt hơn là để hắn tự định đoạt trong những vụ mua bán cho Vân gia tham dự."

Vân Sơ nghĩ một lúc rồi hỏi:" Thương gia như Đức Thắng Long trong mắt Trình thị là gì?"

Thôi nương tử thở dài:" Chưởng quầy của Đức Thắng Long thực ra là gia phó quản sự của Trình thị."

"Ý ngươi là, nhà chúng ta sau này cũng có thể làm thế sao?"

"Phải làm thế, đám người như Bành Ngũ Lang chỉ xứng làm nô phó Vân gia, mà không thể thành cộng sự. Nếu sau này huân quý khác biết chúng ta làm bạn với thương cổ, lang quân chỉ có thể cưới nữ tử thương cổ, tuyệt đối không thể cưới tiểu thư nhà huân quý."

Vân Sơ cười:" Ta chỉ cưới nữ tử ta vừa mắt, dù đó là nữ tử nông gia cũng được, nếu không thì công chúa cũng chẳng cần."

"Cưới nữ tử nông gia không phải không thể, trong số quan viên Đại Đường, không ít người cưới nông gia nữ làm chính thất phu nhân. Nhưng công chúa Đại Đường thì lang quân ngàn vạn lần đứng cưới, nam tử cưới công chúa Đại Đường ta, ít người có kết cục tốt."

Dù Thôi nương tử đã nói rất uyển chuyển, Vân Sơ vẫn nghe ra một hàm nghĩa ... Đó là khống chế tuyệt đối.

Dưới tình huống nào một người mới có thể khống chế tuyệt đối người khác?"

Chỉ có nô dịch.

Bản chất xã hội Đại Đường là một nhóm người nô dịch nhóm người còn lại.

Vân Sơ bắt đầu hiểu vì sao mình không thể tìm ra khách xá và quán ăn thuộc giai tầng trung gian trên đường phố Trường An rồi.

Vì Đại Đường người ta không cho dải xám đó tồn tại.

Thôi nương tử luôn cho rằng mình có trách nhiệm với Vân gia, cho nên hôm nay nàng nói những lời này, rất có thể bắt đầu tính kế Lưu Tam Tài rồi.

Một chuyện Vân Sơ cho rằng rất mỹ hảo, vậy mà rẽ vào một con đường tối thui.

Chuyện này làm Vân Sơ cực kỳ mất hứng, may mà ngày lễ long trọng Nguyên Đán tới rồi.

Ngày hôm đó toàn bộ người trong phường Tấn Xương đều tới chúc Tết Vân Sơ, chúc lý trưởng thêm tuổi mới.

Mấy phụ nhân của Vân gia ngày đêm không nghỉ đem tơ đỏ buộc vào từng đồng tiền, tết thành vòng, để lang quân thưởng cho phường dân.

Vân Sơ từ sáng sớm phải mang nụ cưới tươi, nhìn phường dân mặc đồ mới tới chúc Tết.

Năm nay với người của phường Tấn Xương mà nói là vô cùng quan trọng, mỗi người có một bộ áo mới ấm áp, tuy sau lưng thêu ba chữ Đức Thắng Long, vẫn không che lấp được niềm vui của họ.

Chỉ cần có người báo danh vào cửa chúc Tết Vân Sơ, Cửu Phì sẽ lấy trong sọt ra một cái vòng tiền được buộc hết sức đẹp đẽ thưởng cho họ.

Tới chập tối, cái nghi thức chúc Tết quy mô này mới kết thúc, mới đầu Vân Na còn thấy thú vị, ngồi trong lòng y cười khanh khách, đến người thứ mười nó mất hứng chạy đi chơi. Còn lại mỗi Đại Phì nằm khoanh tròn trong lòng Vân Sơ ngủ, vì Vân Sơ rất ấm, lại còn ngồi im nữa.

Thôi nương tử đếm số vòng cổ còn sót lại, ít nhiều có chút bất mãn, vì còn lại 62 cái.

Lúc chuẩn bị, nàng tính dư thêm 20 cái, giờ thừa 62 cái, nói cách khác có 42 người không tới.

Trừ người trên 80, người bị bệnh nằm giường, gãy chân không đi được, còn 27 người không tới.

Cho nên trong năm mới, 27 người này sẽ được phường chính chiếu cố trọng điểm, tới khi họ phải rời khỏi phường Tấn Xương mới thôi.

Tết rất buồn tả, may mà trong nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười của Vân Na, ở trong nhà hình như chỗ nào cũng thấy bóng dáng của nó, dù sao thì Vân Sơ cứ mở mắt ra là thấy nó rồi, tiểu nha đầu đó tinh lực không biết cạn là gì. Lại còn hiếu động quá độ, không cho người ta yên, nên thi thoảng lại diễn ra Vân Sơ đuổi đánh Vân Na, làm Thôi nương tử phải can thiệp.

Vì là Tết nên chẳng có việc gì, tới công trường phường Tấn Xương cũng ngừng rồi, chẳng có thân thích bằng hữu gì để đi thăm nên Vân Sơ đành ở nhà, buồn chán quá chỉ có ăn mà thôi. Nhưng mùa đông ở thành Trường An thực sự chẳng có món ngon.

Chủ yếu vì không có nguyên liệu ứng với mùa.

Ngó sen, củ cải, giá đỗ cùng với thu quỳ, rau bỏ xôi đông đá chính là nguyên liệu nấu nướng chủ yếu cho bữa tiệc mùa đông.

Đậu hũ còn đắt hơn thịt, thịt gà, thịt vịt, thịt ngan, thịt cừu, thịt cho không ít ... Thịt của lợn thì lúc này thực sự không ăn nổi.

Cá thì không có cá chép, vì hoàng gia thấy bách tính ăn cá chép giống ăn sống nuốt tươi Lý thị họ.

Đinh Đại Hữu tới Vân gia ngồi chốc lát lại vội vàng về Thương Châu rồi. Hắn tới làm chủng loại thịt của Vân gia tăng lên hơn gấp đôi, chủ yếu toàn là thịt rừng.

Vân Sơ đứng bên giá nướng, nướng thịt hươu cho Vân Na và Con khỉ già, kỳ thực thịt hươu chẳng ngon gì, chủ yếu là vì mỡ trên người nó không nhiều. Thịt hươu dù đem nướng, đem nấu mà không kèm với loại thịt khác thì không queo.

May mà Đinh Đại Hữu còn đưa tới một con lợn rừng đã lột da, con lợn rừng này chẳng có gì ngon lành, chủ yếu là lượng mỡ không nhiều trên người nó thu hút Vân Sơ.

Thịt hươu được quét thêm mỡ lợn, rồi phối hợp với gia vị, tức thì làm chất lượng của nó tăng gấp bội.

Vân Na và Con khỉ già tuy hạnh phúc ăn thịt hươu nướng, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bát tóp mỡ lợn của Vân Sơ.

Bọn họ cho rằng, bát tóp mỡ lợn đó ngon hơn thịt hươu nước nhiều, cắn một cái là miệng đầy mỡ.

Con khỉ già hôm nay tới là để truyền đạt lời của Huyền Trang đại sư cho Vân Sơ, ông chuẩn bị trên đại hội thủy lực của chùa Đại Từ Ân năm nay để Vân Na thành nữ đồng cầm đèn cho ông.

Vân Sơ, Thôi nương tử nghe tin tức này, một thì há mồm ra rất vô tri, một thì dập đầu với Con khỉ già như giã tỏi.

Thôi nương tử dập đầu tới rách trán, sau đó bất chấp còn đang Tết, ôm Vân Na khóc rống lên, làm nó chẳng hiểu gì cả. Chưa đợi khóc cho thống khoái đã như bị điên kéo Vân Na vào phòng thay trang phục, tựa hồ sợ Con khỉ già thay đổi, Huyền Trang đại sư có an bài khác.

Bình Luận (0)
Comment