"Thủy lục đại hội có toàn bộ nghi thức của Phật môn, trọng điểm là vỗ về vong hồn thiên hạ, cung cấp thức ăn cho vong hồn, để họ vào vòng luân hồi, trở lại làm người hoặc thú."
"Hi vọng những vong hồn đó đừng ở lại nhân gian, làm loạn trật tự thiên địa."
"Tới khi đó Huyền Trang đại sư sẽ ngồi trên đài sen được đèn bao vây đọc 108 lần Ma Kha Ba Da La Mật Đa tâm kinh mới biên dịch ra."
"Khi Huyền Trang đại sư tụng kinh, tất nhiên lời ra thì pháp theo, báo chướng, nghiệp chướng, phiền não chướng bị phá trừ."
"Tam chướng bị trừ, hết thảy ách khổ cũng tiêu trừ, bất kể là người, quỷ đều được an lạc lớn."
"Vân Na xách liên hoa đăng dẫn đường cho Huyền Trang đại sư sẽ có công đức, đứa bé này được giải thoát vô thượng, từ nay về sau không bị tham, sân, si, mạn, nghi và tà quấy nhiễu."
Con khỉ già nói tới đó nhìn Vân Sơ khinh bỉ:" Vân Na là đứa bé có phúc, không ngờ rơi vào trong nhà tiểu quan bát phẩm, đúng là trân châu phủ bụi."
Vân Sơ lúc lắc cái đầu:" Ý ông ta sau này sẽ không còn ai đem ngoại hình của Vân Na ra nói nữa, đúng không?"
Con khải già đắc ý:" Xúc phạm Vân Na chính là xúc phạm công đức của Phật, tự có Bát bộ thiên long trừng phạt, một đời chưa đủ, có kiếp nạn tám đời."
Vân Sơ nhìn Vân Na vừa mới thay một bộ váy trắng, đứa bé ngốc này giấu đầu vào nách ca ca, nó không muốn theo Con khỉ già vào chùa học tập để làm một nữ đồng cầm đèn hợp cách.
Chuyện gì cũng có cái giá của nó, nhưng Vân Sơ không hỏi, đồng ý để Con khỉ già đưa nó đi. Chỉ cần có thể giúp đứa bé này về sau cuộc đời bớt kiếp nạn, vui vẻ tự nhiên, Vân Sơ chấp nhận bất kỳ giá nào, nên lần này không chiều Vân Na.
Cách y thuyết phục Vân Na cũng đơn giản lắm, không giảng lý lẽ cho nó hiểu, cũng không lấy món ngon ra dụ, càng không dỗ dành gì hết, y dùng cách đơn giản nhất, thô bạo nhất, đánh đến khi nó nghe thì thôi.
Tự mình đeo ba lô nhỏ lên người Vân Na, bên trong có các loại bánh chay, nghiêm khắc dặn:” Trong chùa không giống ở nhà, có sao ăn vậy, không được đòi hỏi, nghe chưa?”
“Nghe!” Khuôn mặt nhỏ của Vân Na lúc này đã ngập trong nước mắt, hai hàng nước mắt chảy thành từng vệt trên mặt, bị nó dùng ống tay áo lau bừa bãi lem nhem như mèo mướp:
Vân Sơ vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, không có vẻ gì sẽ mềm lòng:” Lời Huyền Trang đại sư nói phải nghe vào lòng, không được bướng bỉnh làm theo ý mình, nhớ chưa?”
“Nhớ!” Vân Na đáp kèm với một tiếng nấc, mũi xụt xịt, môi dưới còn có vết cắn nhàn nhạt:
“Nhớ thật chứ?” Vân Sơ lặp lại:
“Ừ.” Vân Na mếu mồm, nhìn ca ca mặt lạnh tanh không dám làm nũng:
Cảnh này ai nhìn vào cũng đau lòng, Thôi nương tử đứng lên lau nước mắt, đây là chuyện lên quan tới hạnh phúc cả đời của Vân Na, nàng cũng không dám nói vào, tuy vậy nàng thấy Vân Sơ hơi tàn nhẫn rồi. Dù sao cũng là đứa bé mà, không nhẹ nhàng chút được sao.
Đứng ở cửa sau nhìn Vân Na rưng rưng nước mắt đi một lúc lại quay đầu nhìn, lòng Vân Sơ cũng thắt lại, cảm giác như cha mẹ lần đầu đưa con tới trường mẫu giáo.
Vân Sơ mắt cay cay, nhưng đứng im tại chỗ nhìn theo bóng Vân Na khuất dần, nhớ lúc y rời bộ tộc, Vân Na không tới tiễn, không biết lúc đó nó biết ca ca bỏ nó mà đi đã đau lòng thế nào.
"Đợi Vân Na từ thủy lục đạo tràng về, thiếp thân muốn xem xem ai dám nói tiểu nương tử nhà ta tóc vàng mắt xanh không đẹp."
Thôi nương tử nói câu này nghiến răng nghiến lợi, thậm chí mang theo sự căm hận.
Lần thủy lục đạo tràng này là cơ duyên lớn của Vân Na, trải qua cuộc biểu diễn thanh thế cực lớn đó, trong mắt người Đường, Vân Na sẽ thành Phật nữ có phúc, bề ngoài thế nào không quan trọng.
Chúng sinh trong mắt Phật là bình đẳng, nữ hài tử được Phật tổ chúc phúc, tương lai ắt phúc phận dài dài, không bệnh không tật, chúc phúc này thậm chí còn ban cho cả một gia đình, thậm chí là gia tộc.
Cho dù Vân Na có tham gia vào thông hôn chính trị cũng là sự tồn tại không thể xem nhẹ, vì đứa bé này sinh ra đã có duyên với Phật.
Một gia tộc chính trị muốn cưới Vân Na làm chính thất phu nhân, gia tộc đó có sự gần gũi tự nhiên với Phật môn.
Chính nhờ nghi thức long trọng này, đem mọi lo lắng về cuộc sống sau này của Vân Sơ và Vân Na tiêu trừ sạch sẽ.
Y quyết định, từ nay về sau Vân Na còn nghịch ngợm, mình có thể ra tay đánh thoải mái rồi, vì chút thương xót cuối cùng của y với đứa bé này cũng không còn nữa.
Không có Vân Na ở nhà, Vân gia yên ắng hẳn.
Bốn ngày sau Nguyên Đán, Vân Sơ thay bộ quan phục xanh như cỏ của mình, đội lên tiến hiền quan màu đen, Thôi nương tử quỳ xuống giúp Vân Sơ buộc ngọc bội đè góc áo, lại chỉnh lại vị trí đai lưng, để mép lục bào vừa vặn co hơn bàn chân nửa tấc.
Thôi nương tử quỳ trên mặt đất nhìn Vân Sơ, đột nhiên nước mắt lã chã.
"Năm xưa huynh trưởng thiếp thân làm chín cửu phẩm nho lâm lang, thiếp thân và a nương chuẩn bị trang phục này, cả đêm không ngủ, sợ có chỗ nào không ổn làm quan trên bất mãn. Năm đó huynh trưởng thiếp thân mới mười tám, cũng khí vũ hiên ngang, tinh thần bừng bừng như lang quân."
"Ừ, đợi sau này ta cần mặc quan phục, ngươi tới giúp ta, ngươi sẽ hầu hạ từ màu xanh như cá chết tới màu tím tôn quý."
"Lang quân đùa thiếp thân rồi, đây là việc của đại nương tử trong nhà, thiếp thân chỉ có thể ở bên hầu hạ."
"Thích thì làm, ta không ngại làm cái giá áo cho các ngươi trang trí chơi."
Nói rồi Vân Sơ rời nhà, chuẩn bị tới hoàng thành, đên thái y thự báo danh. Quan phục mặc trên người, thực sự có hiệu quả quỷ thần tránh xa.
Trước kia Vân Sơ rời nhà một cái là có phường dân vây quanh, đột nhiên Vân Sơ xanh lè xanh lét đứng ở cửa, lập tức dừng bước, khom lưng, chắp tay rất lưu loát.
Đám trẻ con vốn không có việc gì cũng chạy tới bên Vân Sơ xin kẹo mạnh nha lập tức bị người lớn ôm chặt lấy, không cho tới gần, mấy đứa còn khá nhỏ thì sợ tới khóc tu tu.
Rất tốt, Vân Sơ búng mũ lụa, y phục có thể làm trẻ con khóc đúng là không tầm thường.
Người Đường hiếu võ, cho nên quan viên trẻ xuất hành đều cưỡi ngựa, khi Vân Sơ cưỡi con ngựa mận chín được đám Lưu Nghĩa cung kính tiễn rời phường, phụ nhân nữ tử trên đường không ai không quay đầu nhìn.
Quan lại tòng bát phẩm bốn năm chục tuổi ở Trường An ngay cả chó cũng không bằng, nhưng quan viên thật chức tòng bát phẩm mười bốn mười lăm tuổi thì hiếm như sừng lân lông phượng.
Thêm vào Vân Sơ trải qua hai tháng tĩnh dưỡng, chăm chỉ tắm rửa, kỳ cọ, khuôn mặt bị gió Tây Vực thổi cho đen xì xì đã bong mấy lớp da. Hiện trong gió lạnh đã lộ ra màu trắng hồng phong lưu.