Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1222 - Chương 239: Vân Gia Không Phải Chỗ Tốt.

Chương 239: Vân gia không phải chỗ tốt. Chương 239: Vân gia không phải chỗ tốt.Chương 239: Vân gia không phải chỗ tốt.

Nhìn Ngu Tu Dung hùng hổ dẫn Thôi ma ma, Thôi Dao đi, Vân Sơ mới quay sang góc lều lườm cả nhà Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt:" Lén lén lút lút cái gì?"

Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt giơ ngón cái với Vân Sơ, hai lão bà của họ thì lại lườm Vân Sơ cháy mày, quay ngoắt người bỏ đi, điệu bộ khinh thường ra mặt.

Ở Đại Đường, phụ nhân nếu làm chuyện khác không thể đường hoàng mà làm, nhưng nói chuyện nam nữ, họ dám lam lớn, dù tới trước mặt hoàng đế cũng không sợ.

Nhớ lại năm xưa, lão bà Phòng Huyền Linh vì thái tông hoàng đế thưởng mỹ nữ cho trượng phu mà xông vào đại điện, ngay trước mặt hoàng đế uống hết dấm đen mà thái tông hoàng đế nói là thuốc độc, hung hãn vô cùng.

Tới mức thái tông hoàng đế phải thu lại ý chỉ thưởng mỹ nữ cho Phòng Huyền Linh.

Tiếp đó là chuyện hai lão bà của Úy Trí Kính Đức, tay cầm đao bảo vệ đại môn nội trạch, không cho mỹ nhân hoàng đế tặng tiến vào, cuối cùng cũng giành chiến thắng.

Càng không nói lão bà của Đường Kiệm chặt đầu Hồ cơ ông ta đưa về từ Tây Vực, cầm đầu người đầm đìa máu nghênh ngang đi trên phố tới chỗ quan phủ tự thú.

Có bao nhiêu nỗ lực của các phụ nhân tiền bối như thế, mới cho Ngu Tu Dung tự tin cầm gậy xông vào trung quân của hoàng đế, đánh tiện tỳ quyến rũ phu quân mình.

Lúc này Vũ Mị đang nhìn Thái Bình chập chững tập đi. Nghe Lý Hoằng kể xong, nàng không hề cười, lạnh lùng quay sang Xuân ma ma mặt vàng như nghệ:" Rốt cuộc cũng động lòng rồi à?"

Xuân ma ma lập tức quỳ xuống:" Nô tỳ thấy quân hầu vất vả, tặng ít thịt trâu khô mà thôi."

"Không tặng cái gì nữa sao?"

Xuân ma ma đầu càng thấp:" Còn một cái túi đựng tiền."

"Băng vào tài may vá của ngươi mà cũng làm đồ tặng tình lang sao?"

"Không phải tình lang, nô tỳ thấy quân hầu là người tốt thôi." "Ha. " Vũ Mi ngửa đầu lên trời cười một tiếng, lập tức sầm mặt:" Đúng là ăn no sinh dâm dục, trước kia thấy tuổi ngươi đã lớn, ta hỏi ngươi chuyện hôn phối, ngươi nói thế nào? Ngươi nói muốn làm bạn với bổn cung suốt đời, giờ sao lại thay đổi."

"Nô tỳ không dám nữa." Xuân ma ma dập đầu lia lịa, nói líu lưỡi:

Vũ Mị thấy Xuân ma ma sợ quá mức rồi, ngữ khí dịu hơn:" Ngươi cũng biết kén chọn lắm, có điều đừng mơ tới chuyện tốt bản cung ban ngươi cho Vân Sơ, chuyện này là không thể."

Xuân ma ma nước mắt nhỏ ròng ròng xuống sàn, chẳng mấy chốc tụ thành cả vũng.

Vũ Mịi thở dài:" Đổi là người khác, có khi bản cung giúp ngươi toại nguyện, Vân Sơ không được, y và bản cung không phải người cùng đường, ngươi gả tới đó chỉ chịu tội thôi."

"Với lại ngươi là đại cung nữ trong tay bản cung, sao có thể làm thiếp, bình thê cũng không được."

Nói tới đó nâng khuôn mặt Xuân ma ma nhìn kỹ:" Bằng vào ân tình ngươi ở bên cản cung hầu hạ mười tám năm, gả cho quốc công cũng dư rồi."

Bản thân Vũ Mị không có kỳ vọng gì vào hôn nhân, mặc dù hôn nhân thành tựu cuộc đời nàng, nhưng nàng cho rằng, cung nữ thiếp thân của mình phải có cuộc sống tốt hơn, không phải làm một ký sinh trùng bám vào nhà Vân Sơ.

Cúi đầu với người khác không phải tính cách của Vũ Mi, nàng bò từ địa ngục ra dựa vào dung mạo và trí tuệ, mà trong mắt Vũ Mị, Xuân ma ma không có cả hai thứ đó.

Vân Sơ và Ngu Tu Dung thành hôn hơn mười năm, tới nay tuy nữ nhân trong hậu trạch Vân gia không ít, nhưng chỉ có một mình Ngu Tu Dung làm chủ phụ, từ điểm này có thể thấy Ngu Tu Dung không phải là người dung được cơ thiếp.

Lần này Vũ Mị thể hiện ra sự kiên nhân hiếm có, phân tích thiệt hơn khi gả vào Vân gia, còn chủ động giúp Xuân ma ma cân nhắc ich lợi khi làm chủ phụ nhà huân quý.

"Ngươi không phải là đối thủ của Ngu Tu Dung, mười mấy năm rồi không có thêm một nữ tử nao vào được nội trạch Vân gia, dứt khoát không phải dựa vào phẩm hạnh của Vân Sơ mà có.

"Không sợ nhà có nhiều nữ nhân, chỉ sợ nhà có một nữ nhân. Nhiều nữ nhân chứng tỏ gia chủ háo sắc, chỉ có một nữ nhân trong gia tộc, vậy có hai nguyên nhân, gia chủ là người đường hoàng, yêu sâu đậm nữ chủ nhân, đạo đức cao vời. Nguyên nhân thứ hai, nữ chủ nhân hung hãn."

"Dù là nguyên nhân nào thì ngươi cũng sẽ là người chịu thiệt thòi thôi..."

Vũ Mị đuổi hết người khác đi, ôm Xuân ma ma nằm trên đùi mình, vừa vuốt tóc nàng vừa nói không dứt.

"Ngươi tặng đồ cho Vân Sơ, vốn là chuyện cực kỳ riêng tư, ngươi nghĩ xem, vì sao Ngu Tu Dung biết? Còn không phải do Vân Sơ nói à?"

"Bằng vào điểm này có thể nhìn ra, Vân Sơ không có chút tình cảm nào với ngươi, ngay cả chuyện lợi dụng ngươi để lấy tin tức từ chỗ bản cung cũng không cần, trực tiếp nói với Ngu Tu Dung, để cô ta xử lý."

"Nha đầu ngốc, nam nhân có gì hay, không đáng để ngươi chảy nhiều nước mắt như thế.

Xuân ma ma lòng áy náy lắm, thấy mình sai quá rồi, dù chưa từng mộng tưởng gả vào Vân gia, nhưng xuất hiện ý nghĩ ấy cũng là phản bội hàng hậu, ôm chặt hai chân Vũ MỊị khóc to.

Thần sắc Vũ Mị cũng dần trở nên nghiêm túc:" Vân Sơ khốn kiếp, A Xuân của ta sao có thể để người ta khinh thường? Ngu Tu Dung mà dám tới, đừng trách ta không nể mặt."

"A Xuân, lấy bản lĩnh trước kia ngươi đánh đuổi đám ni cô bắt nạt chúng ta ở chùa Cảm Nghiệp ra, đánh với cô ta, bất kể ngươi đánh thắng hay thua, nhất định tên Vân Sơ khốn kiếp kia sẽ phải chịu thiệt thòi."

Xuân ma ma lắc đầu:" Nô tỳ không đánh được đầu, có lần nô tỳ tới Vân gia, nhìn thấy Vân phu nhân đang dạy An Định công chúa tập gậy, gậy múa vù vù..."

"Vậy thì mặc giáp vào đánh, dù sao bệ hạ cũng mang giáp tới cho ngươi rồi, Ngu Tu Dung tuy là quý phụ, nhưng không có tư cách mặc giáp vào nơi trú chân của bệ hạ." Xuân ma ma mắt sáng lên:" Vậy nô tỳ đánh nhé?"

Vũ Mị cổ vũ Xuân ma ma:" Đánh, phải đánh mạnh vào, các ngươi đánh nhau càng dữ, Vân Sơ càng xui xẻo."

Xuân ma ma nghiến răng:" Vậy thì đánh."

Đôi mắt Vũ Mị tức thì cong vút như trăng non, đây mới là tiểu nha hoàn mà nàng quen thuộc, không phải là thứ vô dụng thích nam nhân.

Khi Lý Hoằng đợi ở bên ngoài nhìn thấy Xuân ma ma thì kinh ngạc tới trật khớp hàm, Xuân ma ma mặc một bộ giáp nữ đường cong uốn lượn, tay cầm gậy gỗ, không ngờ trông hết sức uy phong. Mặc dù chỉ là bộ giáp vảy cá nữ thuần màu trắng, tác dụng không phải là bảo hộ, mà là thể hiện khí thế hoàng gia, nhưng dù sao cũng là sản phẩm của hoàng gia, chất lượng không phải bàn.

Lý Hoằng rất am hiểu mấy món đồ này, bộ giáp này ít nhất có thể giúp người bình thường nâng cao sức chịu đựng lên mười lần. Nói cách khác, Ngu Tu Dung đánh được Xuân ma ma mười lần chưa chắc làm gì được, mà Xuân ma ma chỉ đánh trúng một lần thôi là đủ cho Ngu Tu Dung thiệt thòi lớn.
Bình Luận (0)
Comment