Q5 - Chương 240: Xem trò vui.
Q5 - Chương 240: Xem trò vui.Q5 - Chương 240: Xem trò vui.
Đang lúc Lý Hoằng không biết phải ngăn cản cuộc tranh đấu định sẵn không có kết cục hay ho này ra sao thì Ngu Tu Dung đã dẫn hai cái chân chó Thôi Dao, Thôi ma ma tới, cầu kiến hoàng hậu.
Vũ Mị tất nhiên là không ra, chỉ có Xuân ma ma mặc giáp loạt xoạt đi tới.
Lý Hoằng còn thấy con gấu lớn màu trắng đen kia ngồi ở cách đại môn không xa, đang buồn chán gặm trúc, mà sau lưng nó, phụ hoàng hắn lộ ra nửa cái đầu.
Xuân ma ma vừa rồi bị hoàng hậu tẩy não, hùng hổ chỉ gậy vào Ngu Tu Dung:" Ta hâm mộ quân hầu đấy thì sao nào?"
Nghe khẩu khí Xuân ma ma cứng cỏi như vậy, cả cái đầu của Lý Trị nhô ra.
Ngu Tu Dung cũng chỉ gậy vào Xuân ma ma:" Ngươi có biết hổ thẹn là gì không?"
"Ta chỉ là một nô tỳ, thường ngày chỉ biết hầu hạ hoàng hậu, đạo lý gì ta cũng không hiểu, ta nhìn quân hầu thấy thích nên tặng đồ, cần gì thứ phụ nhân đanh đá ngươi lắm chuyện."
"Hay, hay lắm, không biết xấu hổ nữa chứ gì, hôm nay dù làm hoàng hậu giận, ta cũng phải cho ngươi biết quyến rũ phu quân người khác có hậu quả gì."
"Ngươi đứng kéo hoàng hậu vào, là ta nhìn trúng nam nhân của ngươi, có gì nhắm vào ta, xem ta hôm nay dạy cho ngươi biết thế nào là nữ đức."
Khi Lý Trị đang xem tơi say sưa thi có ngươi vỗ vai, hắn bực bội quay đầu lại, không ngờ thấy hoàng hậu, thấy hành vi của mình không hay lắm, khẽ hắng giọng:" Vi sao bọn họ ầm ĩ mãi mà chưa đánh nhau?"
Vũ Mi lườm hoàng đế một cái:" Dù sao cũng la phụ nhân, làm gì có chuyện chưa cãi nhau đã đánh nhau, đâu phải đám võ phu vô tri."
Lý Trị nhìn bên kia vẫn cãi nhau thì sốt ruột:" Chẳng dứt khoát gi cả."
"Bệ hạ chỉ định xem trò vui, không nghĩ chuyện đằng sau à?"
"Là đại cung nữ của nàng quyến rũ Lam Điền hầu của trẫm, tuy nói chưa kịp làm chuyện xấu hổ, nhưng luận tới trách nhiệm thì nàng là lớn nhất. Có điều đừng hại A Xuân, bên cạnh nàng có một đứa ngốc như thế hiếm có."
Vũ Mị liếc hai nữ nhân càng cãi càng hăn, nói:" Chỉ cần không liên quan tới phản bội, thiếp không truy cứu A Xuân bất kỳ tội gì."
"Nói ra A Xuân cũng là nữ tử tuổi chín muôồi tới không thể chín muôồi hơn, gần hai mươi năm rồi, bệ hạ không có ý đụng vào nó, nó không có chút mơ mộng nam nữ mới là lạ."
"Bệ hạ có biết ở chùa Cảm Nghiệp bao nhiêu người cả đêm không ngủ, nghẹn ngào tới sáng, trong đó có cung nhân già làm ni cô rất lâu, bọn họ thường đổ bát đỗ ra đất, rồi nhặt từng hạt vào, dùng nó để áp chế dục vọng trong lòng."
"Nói ra Vân Sơ là nam nhân đáng để A Xuân tơ tưởng, nên nói ra nó không sai."
Lý Trị gật gù:" Hiếm khi nàng rộng lượng như thế ... Í, xem kìa, đánh nhau rồi."
Ngu Tu Dung và Xuân ma ma cãi nhau rất lâu, cuối cùng cũng đánh nhau rồi, mới đầu Xuân ma ma cực kỳ dũng mãnh, mặc cho gậy của Ngu Tu Dung nện như mưa lên người cũng cứ xông tới, mang quyết tâm dù ăn mười đòn cũng phải đánh một đòn.
Thế nên cuộc chiến này biến thành Ngu Tu Dung bị Xuân ma ma đuổi đánh.
Đáng tiếc thân thủ Ngu Tu Dung nhanh nhẹn, bao năm qua chưa từng lơi lỏng luyện tập, mỗi lần đuổi kịp Xuân ma ma dung gậy đập xuống đều bị Ngu Tu Dung né được ...
Lý Trị đứng ngồi không yên:" Thế này không được rồi, tiếp tục một lát nữa thôi sức lực của A Xuân sẽ tiêu hao hết, sẽ bị Ngu Tu Dung thoải mái chơi đùa."
Vũ Mị cười nhạt:" Ngu thị nếu làm bị thương A Xuân, xem xem thiếp xử lý cô ta ra sao, thiếp không làm gì được Vân Sơ, không tin đường đường một hoàng hậu không xử lý được Ngu thị."
Lý Trị cười ha hả chỉ Xuân ma ma mỗi lần vung gậy lại phải dừng lại thở:" A Xuân sắp gặp xui xẻo rồi."
Đúng lúc Lý Trị đợi cuộc bạo hành một chiều tới từ Ngu Tu Dung thì Xuân ma ma vung một gậy thật mạnh, sau đó quyết đoán chạy về phía con gấu lớn. Vừa chạy còn vừa hô:" Hoàng hậu cứu nô tỳ..."
Không xong rồi, Lý Trị vỗ vỗ đầu con gấu lớn dẫn nó đi, trước khi đi còn nói:" Trời mưa vẫn biết chạy vào nhà, chưa phải quá ngốc."
Vũ Mị giận dữ nhìn Xuân ma ma thở hổn hển chạy về, mu bàn tay trắng trẻo ẩn hiện gân xanh.
Vừa chạy tới nơi, Xuân ma ma nói ngay:" Nô tỳ truy sát Ngu thị thảm lắm."
Ánh mắt Vũ Mị vượt qua Xuân ma ma, nhìn Ngu Tu Dung đứng tại chỗ không đuổi tới, đoạt ngay lấy gậy gỗ trong tay Xuân ma ma đánh tới tấp.
Nhưng ánh mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm Ngu Tu Dung, không cần biết đánh vào chỗ nào của Xuân ma ma.
Ngu Tu Dung thấy hoàng hậu đã xuất hiện thì uyển chuyển thi lễ, nói lớn:" Thần thiếp về sẽ viết tấu thỉnh tội."
Vũ Mị ném gậy trong tay đi, chậm rãi tới chỗ Ngu Tu Dung, nhìn vào mắt nàng:" Tốt, vậy thì trong tấu thỉnh tội trọng điểm viết cho bản cung thế nào là lễ, thế nào là đức, thế nào là phẩm hạnh phụ nhân."
"Thần thiếp bình thường xem như biết giữ lễ nghĩa, chỉ là gặp phải loại chuyện này, nhất thời bị lửa giận lấn át lý trí, quên mất hoàn hậu thường ngày hậu đãi, quên mất sự ân cần của Xuân ma ma. Lần này về thần thiếp đóng cửa hối lỗi."
"Nếu đã sai thì phải chịu phạt, trừ ba năm tiền lương của ngươi."
Vũ Mị lần nữa thi lễ.
Vũ Mị xua tay:" Đi đi, Vân Sơ không phải lương nhân của A Xuân."
Ngu Tu Dung thở dài:" Nếu Xuân ma ma trẻ hơn mười tuổi..."
Vũ Mị không cho Ngu Tu Dung nói hết:" Vậy thưởng cho Vân Sơ mười mỹ nhân nhé, bản cung đảm bảo không ai quá mười lăm tuổi."
Ngu Tu Dung nghe vậy mặt đỏ bừng, nhất thời không biết đối đáp thế nào.
"Không thích nữ tử khác vào hậu trạch Vân gia ngươi thì cứ nói, đừng lấy tuổi A Xuân ra làm cớ, có thể thấy ngươi cũng là kẻ khẩu thị tâm phi."
"Thôi vậy mỹ nhân chỗ bản cung còn có tác dụng khác, thưởng cho Vân Sơ quá lãng phí."
Vũ Mị nói xong chẳng đợi Ngu Tu Dung đáp lời đã xoay người đi về lều, đi được hai bước thì dừng lại nhìn Xuân ma ma vẫn ngồi trên mặt đất lau nước mắt:" Đi thôi, đợi người ta cười cho à?”
Xuân ma ma vội vang bò dậy bám theo.
Nhìn hoàng hậu đi rồi, Ngu Tu Dung giận giữ quất gậy vào cọc buộc ngựa, rắc một tiếng, gậy bóng chày gãy làm đôi.
Trờ về tới lều, Vũ Mị nghe cung nhân kể chuyện Ngu Tu Dung đập gãy gậy gỗ, nói với Xuân ma ma vừa cởi giáp đang thở như trâu:" Người ta còn giữ sức đấy."
"Nô tỳ không sợ."
"Nếu không phải người ta kiêng ky ngươi là người của ta thì ngươi bị đánh chết rồi."
Xuân ma ma nói rất đương nhiên:" Thì chính vì thế mà nô tỳ mới không sợ."
Vũ Mịi tức tới bật cười:" Ngươi cũng ỷ vào sự khoan dung của ta nên mới đi trêu ghẹo Vân Sơ à?”
Xuân ma ma ngượng ngập:" Nếu không như thế, nô tỳ chẳng thể lọt vào mắt Vân hầu ... Hoàng hậu, sau này nô tỳ gặp lại Vân hầu thì phải làm sao? Nô tỳ xấu hổ lắm ..." Vũ Mị nghiến răng vung tay tát một cái, đây đúng là thứ nghiệt chướng của nàng.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn