Q5 - Chương 241: Đồn thổi.
Q5 - Chương 241: Đồn thổi.Q5 - Chương 241: Đồn thổi.
Vẻn vẹn chỉ một buổi sáng, chuyện một ma ma có tuổi trong cung hoàng hậu nhìn trúng Lam Điền hầu Vân Sơ, bị lão bà của Vân Sơ dẫn gia nô xông vào trung quân, đánh cho ma ma già đó một trận không bò dậy nổi, nhanh chóng truyền khắp đại doanh.
Từ quân tốt tới đội ngũ gia quyến khổng lồ của quan viên tức thì tiến hành phân tích chuyện này ở các góc độ khác nhau, bàn tán sôi nổi.
"Tóm lại là ngươi bị nói cực thảm." Ôn Nhu rót cho Vân Sơ một chén trà để trước mặt, ít nhiều có ý an ủi giả dối:
Vân Sơ uống một ngụm trà, nói:" Bọn họ chưa chắc có gan đặt điều về ta, ngược lại Tu Dung lần này không may rồi."
Địch Nhân Kiệt xua tay:" Ngươi nhầm rồi, người ta hăng hái bàn tán ngươi cùng một ma ma già thiếu thốn lâu ngày hẹn hò, lại còn đại chiến hai canh giờ, miêu tả cực kỳ sinh động."
"Ngược lại đám quý phụ lại ra sức tán thưởng đệ muội, nói đệ muội có uy phong của đương gia chủ phụ. Nếu là nữ tử bình thường đã đành, ngươi lại đi dụ dỗ ma ma bên cạnh hoàng hậu, đúng là tự tìm cái chết. May mà bệ hạ, hoàng hậu khoan dung, đệ muội quyết đoán mới giải quyết được chuyện này một cách nhanh chóng, giữ lại được quan chức ...'
"Tóm lại sau này thanh danh của ngươi thối hoắc rồi."
Vân Sơ ồ khẽ một tiếng, chẳng những không tức giận mà khóe miệng còn xuất hiện nụ cười, vỗ trán:" Như vậy la tốt nhất, tính ra thì là lỗi của ta thật."
Ôn Nhu lập tức ghé đầu tới thì thầm:" Ngươi thực sự cùng Xuân ma ma đại chiến hai canh giờ à?”
Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm không đáp.
Ôn Nhu vỗ vỗ vai Vân Sơ theo kiểu ta hiểu rồi, quay sang Địch Nhân Kiệt nói nhỏ:" Hai canh giờ là giả, tối đa chỉ hai tuần hương thôi." Địch Nhân Kiệt thấy mặt Vân Sơ tối đen thì cười phá lên:" Vưa vặn, thanh danh thối rồi không tiện thò mặt ra làm việc nữa, ngươi có thể yên tĩnh một thời gian, không ai nói gì được.”
Nhìn hai thứ khốn kiếp thì thâm to nhỏ bỏ đi, Vân Sơ hậm hực tới lều của Ngu Tu Dung.
Dọc đường đi ai nhìn thấy y đều trang trọng hành lễ với Vân Sơ, nhưng y vừa đi qua một cái, tức thì như đàn ruồi tụ vào một chỗ bàn tán chuyện y và Xuân ma ma, nói họ là kỳ phùng địch thủ.
Nói ra cũng có lý, một là mãnh tướng cái thế, một là cung nữ mươi mấy năm chưa từng có nam nhân, chiến đấu hai canh giờ là bình thường.
Theo kinh nghiệm của Vân Sơ thì hai canh giờ sẽ thành ba ngày ba đêm mà thôi.
Đối với Vân Sơ mà nói thì chuyện này chẳng là gì, nhớ lại năm xưa khi mới lập xưởng dệt ở Trường An, chiêu mộ lượng lớn phụ nhân vào làm việc, khi đó tin đồn về y và Lưu Nhân Quỹ ngày nào thiếu nữ nhân là ăn không ngon còn kinh khủng hơn.
Thậm chí khi đó còn có quan viên dâng tấu đàn hặc y, đòi cách chức y nữa kìa.
Lúc đó Vân Sơ còn qua được huống hồ là bây giờ, với lại, y đã bao giờ để ý tới lời người khác đâu.
Ngu Tu Dung thấy Vân Sơ đi vào thì quay người sang bên, đưa lưng về phía y. Vân Sơ đi tới nắm lấy vai nàng:" Đừng để ý tới những lời đơm đặt đó."
Ngu Tu Dung mím môi:" Hai canh giờ, chúng ta con chưa bao giờ như thế."
Vân Sơ đặt nàng ngồi xuống ghế:" Đợi vè Trường An, hai chúng ta tới Lý Sơn tránh nóng, chỉ hai chúng ta thôi. Lúc đó dù ta liều mạng cũng phải góp đủ hai canh giờ ... Chỉ sợ là vài ngày nữa biến thành ba ngày ba đêm thì phiền to."
Ngu Tu Dung hậm hực đẩy Vân Sơ ra:" Cũng tốt, phu thê chúng ta một là dâm tặc, một là phụ nhân đanh đá, vừa vặn là một đôi. Có điều đáng hận là kẻ nào lại muốn làm hỏng thanh danh của chàng như thế, cố tình truyền ra thứ tin đồn ác độc này."
Vân Sơ lắc đầu:" Người khả nghỉ nhiều lắm, Ôn Nhu đi tra rồi." "Dù tra ra thì chẳng thể cởi bỏ được cái mũ chụp lên đầu chàng."
"Cũng tốt, hoàng đế muốn vậy mà."
Trượng phu càng bình tĩnh, Ngu Tu Dung càng đau lòng, ôm eo Vân Sơ, vùi đầu vào lòng y:" Phu quân thiếp tài hoa cái thế, một lòng vất vả vì quốc gia, giờ bị người ta nói tệ hại như thế, thiếp thương chàng."
Vân Sơ ôm Ngu Tu Dung dỗ dành:" Không sao, người đời đa phần ngu xuẩn, chúng ta phải thông cảm với họ..."
Trong lòng Ngu Tu Dung ấm ức tới mấy, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành tiếng thở dài.
Lý Trị thì mặt rồng hớn hở suốt hai ngày mới nhổ trại, mục tiêu lần này là Duyện Châu, Khúc Phụ.
Tin đồn ảnh hưởng nghiêm trọng tới quyền uy trong quân của Vân Sơ, không ngờ khi y ra lệnh, có kẻ dám phì cười ngay trước mặt.
Biện pháp giải quyết của Vân Sơ rất đơn giản, khi y ra tay giết người, không còn có lời đồn đại nào nữa.
Vân Sơ chẳng bận tâm người ta thì thầm cái gì sau lưng mình, tiền đề là đừng để y biết, phàm là y nghe được tám mươi trượng đủ đánh cho anh hùng hảo hán thành bùn nhão.
Nếu có kẻ vì tin đồn mà trễ nải quân vụ, xem thường chủ soái, Vân Sơ tra ra có bằng chứng là y chặt đầu ngay.
Trong quân có thể đối đãi tử tế với quân tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng nhân từ, chỉ cần ngươi mềm yếu, bọn họ sẽ được nước lấn tới, đó là đặc tính của quân đội.
Đại quân bước vào địa giới Duyện Châu, ngươi nơi nay rõ ràng lễ độ hơn nhiều, ngay cả nông phu canh tác bên đường gặp phải loan giá của hoàng đế cũng quỳ bái từ xa, hành lễ với đại quân.
Văn võ bach quan gọi đây là quê hương lễ nghi, có điều Vân Sơ có cái nhìn khác biệt, ai nâý mặt mày hốc hác tiều tụy, cho dù nông phu có biết một chút lễ nghi ứng xử, thì cuộc sống chẳng tốt đẹp gì.
Ngược lại, đám người này mang tới cho Vân Sơ áp lực lớn, nếu người nơi này giữ quy củ như thế, hoàng đế muốn lấy đất đai dư thừa của Khổng thị phân phối cho bách tính, khả năng gặp phải trở ngại lớn.
"Điều làm Khổng Chí Huyền kiêu ngạo nhất là, trạch viện của Khổng thị ở Trường An không phải là lớn nhất, không phải là tốt nhất, nhưng trong nhà họ, dù là mã phu cũng có thể ngâm thơ, dù là nô tỳ hầu hạ người khác cũng có thể đọc hành quyển mà thái học sinh đưa tới, còn phân ra được tốt xấu."
Lý Tích tựa hồ cũng mơ hồ phát hiện ra chỗ không ổn, chuyên môn kiếm cơ hội đi sóng vai với Vân Sơ, nhắc y một câu.
Vân Sơ không tiếp lời Lý Tích mà quay đầu gọi Cửu Phì đang làm thân vệ cho y:" Cửu Phì ngươi lại đây, giảng cho Anh công nghe một đoạn Xuân Thu đại nghĩa."
Lý Tích nhìn chằm chằm Vân Sơ, bên tai truyền tới lời lải nhải của Cửu Phì.
"Anh công xem, mã phu nhà ta khá chứ hả?"
Lý Tích thu hồi ánh mắt nhìn phía trước:" Kỳ thực lão phu càng muốn biết chuyện quân hầu và lão phụ trong cung đại chiến ba ngày ba đêm cơ, đó mới là học vấn đứng đầu thiên hạ của Vân thị."