Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1225 - Q5 - Chương 242: Giết Chóc Bất Ngờ.

Q5 - Chương 242: Giết chóc bất ngờ. Q5 - Chương 242: Giết chóc bất ngờ.Q5 - Chương 242: Giết chóc bất ngờ.

Lúa mạch trên bình nguyên Sơn Đông vào tháng ba đã cao nửa thước, hai tháng nữa thôi là mùa thu hoạch mạch mùa đông, rõ ràng những cây lúa còi cọc kia chẳng thể cho ra được vụ mùa bội thu.

Có điều mạch mùa đông ở đây đa phần trồng ở đất hạn, so với Trường An kênh nước dày đặc tưới tiêu thuận lợi thì kém xa.

Vân Sơ vừa đi vừa nhìn ruộng đồng hai bên, mày lại mỗi lúc một chặt hơn, đột nhiên y nhảy xuống ngựa đi thẳng ra ruộng, nhổ một cây lên xem rễ. Đáng lẽ rễ mạch mùa đông phải phát triển, ăn sâu, vậy mà chẳng hơn lúa mạch tới mùa xuân mới trồng ở Trường An, đây là dấu hiệu mạch thiếu nước nghiêm trọng.

Vừa vặn xa giá của Lý Hoằng đi qua, thấy phụ đứng trong ruộng, xuống xe hỏi:" Sư phụ phát hiện gì sao?”

Vân Sơ ném cây lúa mạch đi:" Mùa đông năm ngoài Sơn Đông không có tuyết à?"

Lý Hoằng nghĩ lại:" Đầu tháng mười hai có trận tuyết lớn, quan viên Duyện Châu còn dâng tấu nói, tuyết gây họa không nhỏ, phụ hoàng cấp không dưới 7000 quan, yêu cầu quan viên đương địa bù thêm một vạn quan, xây dựng nhà cho bách tính tránh rét."

Vân Sơ chỉ ruộng lúa mạch:" Rõ ràng là Duyện Châu không có tuyết lớn, ít nhất tuyết không đủ khiến bách tính bị sập nhà."

Lý Hoằng từ nhỏ theo học nông, am hiểu chuyện đồng ruộng, nhìn cây lúa mạch sư phụ vứt đi, nhặt lên xem, sắc mặt tức thì trở nên khó coi:" Sư phụ nói đúng, mạch mùa đông lúc này đáng lẽ phải một thước rưỡi, vậy mà mạch ở đây chưa tới nửa thước, chứng tỏ lượng nước không đủ mà ra."

"Ta vẫn nhớ khoản tiền cứu nạn Duyện Châu năm ngoài do phải điều khẩn cấp, bệ hạ không thông qua hộ bộ mà lệnh cho ta lấy tiền từ Trường An. Khi đó ta phải điều từ lợi nhuận trong các cửa hiệu quốc hữu của Trường An để chỉ viện cho Duyện Châu, vì thế nhiều chưởng quầy bất mãn. Bây giờ Duyện Châu rõ ràng không có tai nạn tuyết, vậy ta phải hỏi 8000 quan bọn ta cấp cho Duyện Châu đi đâu rồi?" Mặt Vân Sơ thoáng hiện sát khí:

Lý Hoằng sầm mặt gọi:" Người đâu, lập tức đi điều tra tình hình lúa mạch ở Duyện Châu, thuận tiện tới ti thiên giám tra xem tháng mười hai năm ngoài có tai họa tuyết không?”

Đây là vấn đề nghiêm trọng, tham ô đã đành, đó là chuyện lòng tham, nhưng chuyện này chứng minh quan viên Duyện Châu coi thường hoàng quyền, tuy ý bịa đặt thiên tai, lừa tiền cứu tế, rõ ràng coi triều đình là bọn ngốc rồi. Vậy mà triều đình không hay biết gì, chứng tỏ quan viên Duyện Châu trên dưới câu kết, thối nát hết.

Vân Sơ trầm giọng hỏi:" Ngươi dám giết người chứ?"

Lý Hoằng xưa nay có tiếng là thái tử nhân từ, giờ sư phụ đột nhiên hỏi vậy, hắn nghĩ có lẽ sư phụ thấy tới lúc lập uy rồi, gật mạnh đầu.

Chức vị tiền quân tư mã của Ôn Nhu bị hoàng đế tước mất, cho nên bây giờ thành tham mưu trong quân Vân Sơ, hắn Vân Sơ rời đội ngũ vào ruộng, còn cùng Lý Hoằng thì thâm thời gian dài, liền nói với Địch Nhân Kiệt:" Có chuyện rồi."

Địch Nhân Kiệt gật đầu:" Ta thấy từ sớm rồi, người ở Sơn Đông đem chuyện Bách ky ti đáng lẽ phải sớm phát giác viết thành mật báo báo lên, chứng tỏ Bách ky tỉ nơi này đã thông đồng với quan viên đương địa."

Ôn Nhu ngáp dài:" Đám quan viên đó rất thích hợp lột da chế tạo thành bộ xương đem làm công cụ dạy học."

"Làm như thế ta sợ xương người chất thành đống mất."

"Ài, không nhìn thấy đã đành, nếu đã thấy rồi thì không bỏ qua được, huynh đệ chúng ta mười mấy năm qua giết cả trăm tên ác nhân ở Trường An mới xoay chuyển được thói xấu nơi đó. Dù sao làm vẫn tốt hơn không làm."

Xa giá của hoàng đế đi thêm ba ngày nữa mới tới được thành Duyện Châu, quan viên lớn nhỏ ở nơi này rời thành trăm dặm đón tiếp.

Khi đám quan viên còn bàn bạc phải lấy lòng hoàng đế ra sao để thăng quan tiến chức thì binh mã của thái tử lục soái đã cuốn tới như thủy triều nghiền nát bọn họ. Nghiền nát không phải là từ hình dung, mà là nghiền nát thực sự, đám ky binh trọng giáp đó phóng ngựa dẫm lên người quan viên.

Đợi ba nghìn bốn trăm ky binh trọng giáp đó vượt qua nơi đám quan viên nghênh tiếp thì chỉ còn lại đống thi thể nát bét, không toàn vẹn.

Thái tử Lý Hoằng ngồi ngay ngắn trên ngựa, mặt mày lạnh lùng, chiến mã đi một vòng quanh mảnh đất toàn thi thể đó, hỏi:" Bao nhiêu người?"

Tiêu Tự Nghiệp cưỡi ngựa đi sau Lý Hoằng chắp tay nói:" Hai trăm hai mươi mốt người, từ thú sử với bát phẩm trưởng cố, có ba ngươi cáo bệnh, cũng hủy bỏ cáo ệnh tới đây."

"Không hại tới người vô tội chứ?”

"Mạt tướng đã nghiêm lệnh họ không được mang theo phó tòng."

Bấy giờ Lý Hoằng mới gật đầu:" Vậy thì vào thành đi, dựa theo danh sách xét nhà bắt người."

Tiêu Tự Nghiệp liếm cánh môi khô, sau đó hạ lệnh một tiếng, dẫn toàn bộ người của thái tử lục soái hướng tới thành Duyện Châu cách đó trăm dặm, dọc dường phàm gặp người ngăn cản, đều giết hết.

Đối với hành vi đột nhiên giết người một cách tàn bạo của thái tử, văn võ bách quan sững sờ, rất nhiều quan viên quê quán Sơn Đông từ trói hai tay, quỳ trước mặt loan giá thỉnh tội.

Các trọng thần khác im như thóc, không nói một lời, tới giờ họ còn chưa biết vì sao thái tử đột nhiên có hành vi cầm thú như thế, không dám tùy tiện binh phẩm.

Nhin đám quan viên có liên quan tới Duyện Châu gần như điên cuồng kêu gào, Lý Trị thong thả từ loan giá đi xuống, đứng giữa quần thần:" Bọn chúng oan uổng à?"

Đám quan viên đó tiếng là thỉnh tội, kẻ nào kẻ nấy mặt đỏ ngầu, la hét đòi chết, rõ ràng là gây áp lực với hoàng đế. Khổng Chí Huyền ngẩng đầu lên, tuy ông ta quỳ, nhưng giọng thì rất cửng cỏi:" Bệ hạ, thái tử chưa dạy đã giết."

Lý Trị hai tay nắm đai ngọc, hừ lạnh:" Các ngươi nên thấy mừng chứ không phải là tiếp tục ở đây gây ồn ào. Đám người đó chết, chuyện kết thúc ở đây."

"Mạnh Tử nói với Tê Tuyên vương, vua coi bề tôi như tay chân, thì bê tôi coi vua như gan ruột; vua coi bề tôi như chó ngựa, thì bề tôi coi vua như kẻ qua đường; vua coi bề tôi như bùn rác, thì bề tôi coi vua như giặc thù."

"Bây giờ thì sao? Trâm coi thần tử Duyện Châu như gan ruột, chúng coi trẫm là kẻ thù, vậy thì chẳng lẽ còn phải đối xử tốt với chúng à?"

Khổng Chí Huyền nắm chặt tay:" Bệ hạ, rốt cuộc bọn họ phạm tội gì tới mức bị binh mã của thái tử dẫm thành thịt nát như thế?"

"Kỳ thực thái tử đang giúp các ngươi giải trừ hậu họa đấy, hắn không phải là tàn bạo, mà hắn không ra tay, các ngươi được chứng kiến sự tàn bạo của trẫm. Khổng Chí Huyền, tặc khấu trên Lương Sơn thực sự không liên quan gì tới Khổng thị ngươi sao?" Lý Trị lạnh lùng hỏi:

Khổng Chí Huyền đứng dậy, trấn định nói:" Thần không biết gì cả, Khổng thị không biết gì cả."
Bình Luận (0)
Comment