Q5 - Chương 244: Là ta không cho ngươi cơ hội.
Q5 - Chương 244: Là ta không cho ngươi cơ hội.Q5 - Chương 244: Là ta không cho ngươi cơ hội.
Đợi Vân Cẩn rời đi, Lý Hoằng từ ngoài đi vào hỏi ngay:" Thái phó thấy tiểu sư đệ này của ta thế nào?"
Hứa Kính Tông không cần suy nghĩ nói:" Tài thượng thư."
Lý Hoằng ngẫm nghĩ:" Ta cho rằng nó có tài tể tướng, nguyện nghe rõ hơn."
"Học vấn ít nhiều không quan trọng, chỉ cần có lòng hướng về học vấn, rồi cũng có một ngày thông đạt. Thế nhưng nhãn quang, lòng dạ thì không, nhãn quang rộng bao nhiêu, lòng dạ lớn bấy nhiêu. Làm lục bộ thượng thư thì học vấn tinh thông là được, nhưng muốn làm tể tướng thì tầm nhìn và lòng dạ đều không thể thiếu."
"Thái tử còn nhỏ, hai vị Phòng tướng và Đỗ tướng lại qua đời sớm, cho nên chưa được chứng kiến thời đại Phòng Đỗ, nên không biết Phòng Huyền Linh một bước ba kế thâm tuyệt ra sao, không biết Đỗ Như Hối xét đoán nhanh thế nào, tài đó mới xứng là tể tướng, còn lại chỉ là hạng tâm thường thôi. Như lão phu, trước kia làm một chức quan nhỏ, đợi khi Đại Đường không còn ai mới trộm được vị trí cao thôi, so với các vị ấy kém lắm, kém lắm." Hứa Kính Tông liên tục lắc đầu:
Lý Hoằng hiểu ra, Hứa Kính Tông nói Vân Cẩn có tài thượng thư là đánh giá rất cao rồi, không phải xem nhẹ, còn so với hai nhân vật cấp truyền thuyết kia có lẽ chỉ có sư phụ hắn mới có cơ may thôi:" Thái phó nói Đại Đường giờ không có nhân tài sao?"
"Thái tử đừng không phục, hạng như Lý Nghĩa Phù mà cũng coi là trí kế đa đoan thật nực cười." Hứa Kính Tông thở dài:" Năm xưa lão phu đố ky Phòng Đỗ hận không giết được, tới tuổi già mới hiểu, con người phân năm bày loại, đạt tới tâm cao nào là trời ban, không phải sức người có thể vươn tới..."
Lý Hoằng từ lều Hứa Kính Tông đi ra, miệng thèm món mỳ thịt vừa rồi, dẫn hoạn quan thân vệ tới chỗ Vân Sơ, định ăn bát mỳ rồi về.
Hôm nay Vân Cẩn lần đầu tiên lấy thân phận trưởng tử bái kiến Hứa Kính Tông, trong giới huân quý, đây là lễ nghi quy cách rất cao, thấp hơn Vân Sơ tự mình tới thôi.
Vân Cẩn dâng lên món ăn cũng là một phân lễ nghi, cho dù là kẻ địch, chỉ cân dựa theo quy củ đưa đồ tới có thể nhận, có thể ăn, mọi thứ trong lễ nghi là tuyệt đối an toàn.
Lý Hoằng rất tò mò vì sao sư phụ làm thế, nên tới rất gấp.
Vừa mới tới liền thấy Lý Tư bê bát mỳ còn to hơn đầu mình ngồi ở ngoài lều, đám Ôn Hoan, Địch Quang Tự cũng ngồi dựa vào hàng rào ăn tưng bừng, chẳng có tí phép tắc nào, không khác gì nhà nông phu. Vân Cẩn thì rõ ràng vừa mới đi lấy cơm, miệng ngậm đũa, chạy tới gia nhập với đồng bọn. Bốn con chó thì có một chậu xương lớn đang gặm quên chủ.
Vân Sơ thấy Lý Hoằng vừa ăn vừa nhìn bốn đứa bé nói:" Lễ nghi, quy củ, pháp độ là tiêu chuẩn để phân định đúng sai, để chúng ta có định hướng để hành xử, không phải là biến nó thành thứ trói buộc chúng ta mọi nơi mọi lúc."
"Hoàn cảnh mới cần quy củ mới, lễ nghi mới, pháp độ mới, chỉ cần hiểu những quy củ đó từ đâu ra, đề phòng hậu quả gì là được."
Lý Hoằng gật đầu, đáng tiếc hắn không có cơ hội áp dụng, thân phận của hắn bị trói buộc nhiều nhất.
Lý Hoằng bảo hoạn quan đi lấy cho mình một bát mỳ, một bát ớt trưng dầu, ăn tới toàn thân toát hết mồ hôi mới lau miệng nói:" Hứa công nói Vân Cẩn có tài thượng thư."
Vân Sơ "ồ" một tiếng:" Hứa công đánh giá nó cao quá rồi."
Lý Hoằng thắc mắc:" Chẳng lẽ trong lòng sư phụ, vị trí tể tướng chỉ người như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối mới xứng đáng đảm nhận?"
Vân Sơ cười:" Không tới mức đó, trong số người ta biết thì Trương Giản Chi, Lâu Sư Đức, Địch Nhân Kiệt rèn luyện thêm vài chục năm đều có thể làm tể tướng."
"Sao sư phụ không nói bản thân, ta còn muốn sư phụ làm tể tướng đầu tiên của ta cơ."
"Thiên hạ này ai cũng có thể làm tể tướng, chỉ là ta là không."
Lý Hoàng cuống lên:" Vì sao?" Từ xưa tới nay vừa làm tể tướng cho người ta, lại được hoàng đế coi như phụ thân thì không có ai có kết cục tốt.
Gia Cát Lượng coi như có kết cục không tệ, song ông ta mệt mỏi cũng quá độ mà chất.
Vân Sơ không muốn chết sớm, không muốn đem tỉnh lực của mình đặt vào chuyện thêm gạch thêm ngói cho Đại Đường.
Khi còn trẻ thì phải phấn đấu, phải nỗ lực, đó là yêu cầu của sinh mệnh, điều đó y đã làm rồi, mười mấy năm qua Vân Sơ đã rất cố gắng, tới mức nhi tử khuê nữ có lần chẳng nhớ nổi mặt cha.
Có tuổi rồi thì đừng góp vui nữa, có thời gian thì nên chăm sóc thân thể, hưởng thụ thêm vài năm cuộc sống mới là đúng đắn nhất.
Thành Trường An chính là mảnh đất nghỉ hưu dưỡng lão của Vân Sơ.
Vân Sơ có quy hoạch cuộc đời cả rồi, trong đó không có phần làm quyền thần, cuối cùng bị hoàng đế chém đầu xét nhà. Còn về phần tham gia tạo phản rồi giết sạch người mình thích và tín nhiệm cũng không đáng.
Y đã gieo rất nhiều hạt giống, giờ chỉ còn chăm sóc rồi đợi nó lớn lên thôi.
Trường An mói là nơi thực sự khiến Vân Sơ vướng bận chứ không phải Đại Đường, giống như lão nông nhìn mảnh đất minh cày cấy mọc ra hoa màu vậy, ruộng của người khác lúc nào hứng lên giúp đỡ một tay cũng được, chứ vất vả vì nó thì dại rồi, người ta chẳng nhớ ơn còn nghi ky.
Con người không thể lo cho thứ mình nhìn không thấy chiếu cố không tới, không thể một mình lo liệu hết cho con cháu đời sau.
Cho nên Vân Sơ để Lý Hoằng có chuẩn bị tâm lý trước, ngày hắn đăng cơ là lúc y về ngậm kẹo chơi đùa con cháu, không để ý thế sự nữa.
Khi đó Vân Sơ có kể theo theo Ôn Nhu, Chung Quỳ đi du sơn ngoạn thủy, thăm dò bí mật của Đại Đường, tới Tây Vực tìm hiểu bí mật Lâu Lan cổ thành, tóm lại y không tham dự bất kỳ chuyện gì dính líu tới triều chính nữa. Khi đó Lý Hoằng cũng là người trưởng thành rồi, không thể như trẻ chưa cai sữa, hơi chút đi tìm sư phụ. "Sư phụ không giúp ta sao, giữa chúng ta không thể xuất hiện chuyện không hay mà sư phụ lo đâu." Trong kế hoạch của Lý Hoằng, đợi hắn đăng cơ rồi, sẽ để sư phụ làm tể tướng, cho sư phụ tín nhiệm lớn nhất để thể hiện hết tài hoa, cùng tạo ra một Đại Đường cường thịnh chưa từng có:
Không ngờ sư phụ đã tính đường chạy mất rồi.
Vân Sơ cười nhạt:" Không cần ngươi hứa hẹn, là ta không cho ngươi cơ hội làm bất kỳ chuyện không hay nào, ngươi đừng mong kéo ta vào vũng bùn Đại Đường của ngươi.
"Về phần đám Vân Cẩn, ngươi thấy dùng được thì dùng, không quan trọng."
Lý Hoằng không cam tâm:" Sao ta cảm tưởng hoàng đế với sư phụ chẳng đáng tiền vậy?"
"Thì vốn chẳng đáng tiền, hoàng đế cũng chỉ là một công việc mà thôi, dù làm tới tuổi già đái dầm rồi cũng vẫn còn nghĩ mai phải giết ai, vô vị. Được rồi, được rồi, mau về đi, nhớ kỹ lời hôm nay ta nói, đợi khi nào làm hoàng đế chán rồi thì tới tìm ta, sư phụ dẫn người đi chơi." Vân Sơ cười hết sức sảng khoái, đá hờ đuổi Lý Hoằng đi:
Lý Hoằng miễn cưỡng rời khỏi lều Vân Sơ, đi một bước quay đầu nhìn ba lần, tuy cách chuyện sư phụ nói con lâu, nhưng hắn đã có cảm giác gấp gáp lắm rồi.