Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1228 - Q5 - Chương 245: Nói Trước Rồi.

Q5 - Chương 245: Nói trước rồi. Q5 - Chương 245: Nói trước rồi.Q5 - Chương 245: Nói trước rồi.

Hứa Kính Tông nghe lời Lý Hoằng nói xong chẳng nói chẳng rằng, nầm xuống giường gấm mắt nhìn chằm chăm vào trần lều, không biết nghĩ gì. Có điều từ tiếng thở dài của ông ta, Lý Hoằng nghe ra sự hối hận trong đó.

Nghĩ cũng phải, Hứa thái phó hầu hạ ba đời đế vương Đại Đường rồi, giờ phải là lúc lùi vê, nếu không phải ông ta chưa cam tâm, bây giờ nên ở trong đại trạch viện, nhìn ca cơ mỹ diễm khỏa thân, cưỡi ngựa, hoặc thong dong vừa cưỡi lừa vừa ngủ gật ...

Chứ không phải bôn ba vất vả thế này.

Tâm tình không tốt, lại rảnh rang, Lý Hoằng ngẩng đầu nhìn đại trướng của phụ hoàng vẫn sáng đèn, bên trong không chỉ co tiếng trống nhạc truyền ra, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cười lớn phụ hoàng cố tình tỏ ra hào sảng.

Lý Hoằng tới nơi, được Thụy Xuân thông báo rồi dẫn vào, người nơi này trừ cung nga bùi tóc cao ra thì mẫu hậu hắn là trẻ nhất, còn lại đều tuổi già tóc bạc, khí độ không tầm thường.

Lai lịch những người này thì Lý Hoằng biết, đều là nhà học vấn lớn trong biên cảnh Sơn Đông, càng là nền tảng Khổng thị truyền thừa ba mươi ba đời.

Có điều cho dù hôm nay đám người này dù có nói hay ho tới mấy thì bọn họ cũng không thể ở lại đây tác oái tác quái được nữa. Tới tứ môn học, thái học, quốc tử giám Trường An dạy học tới chết là kết cục cuối cùng của họ, dù có chết cũng đừng mong được chôn trong Khổng lâm.

Lòng mang ác ý, mặt mang nụ cười, Lý Hoằng trước tiên hành lễ với phụ hoàng, mẫu hậu, sau đó đợi đám lão gia thi lễ xong, hắn lại bái kiến từng người.

Đệ tử xuất thân môn hạ của Vân Sơ, ai nấy đầu là người lễ nghi chu đáo, Lý Hoằng cũng chỉ ở đại trạch Vân gia bày giở trò ngang ngược quá đà, thi thoảng cũng thể hiện chút lưu manh vô lại. Còn lại với người khác, hắn đều mang tới cảm giác quân tử như ngọc.

Thêm vào vóc dáng tốt, Lý Trị cũng thích thi thoảng mang nhỉ tử ra khoe. "Năm xưa Hán Cao Tổ có ý để Triệu vương Lưu Như Ý thay thái tử Lưu Doanh, không ngờ trong một bữa tiệc nhìn thấy bốn ông già sau lưng Lưu Doanh, hỏi ra mới biết là Thương Sơn Tứ Hạo, liền bỏ ý thay thái tử."

"Đám người lão phu tuy không so được với những bậc tiên hiền, song còn chút tác dụng, không biết có thể tiến vào môn hạ thái tử, vì thái tử mở rộng tâm mắt không?"

Một ông già râu tóc bạc phơ vừa đợi Lý Hoằng ngồi xuống đã cao giọng tiến cử, ông ta là Khổng Hạnh, người đứng đầu một chi của Khổng thị.

Có điều người này dùng điển cố cực vô lễ, dù là hỏi song đầy vẻ tự mãn.

Lý Hoằng không phải là thái tử nuôi dạy trong thâm cung chỉ biết sách vở, hắn sớm được Vân Sơ huấn luyện rồi, tuy biết đám lão già này chẳng có ý tốt đẹp gì, vẫn tủm tỉm cười:" Chỉ cần phụ hoàng bỏ được, ta tất nhiên vui mừng vô cùng. Có điều phụ hoàng ta không phải Hán Cao Tổ, mẫu hậu ta không phải Lữ Trĩ, cô vương càng không phải là Lưu Doanh hèn nhát tâm thường."

"Chư vị tài cao, nghe nói xưa nay Khổng thị luôn mang lòng dạ hữu giáo vô loại đối diện với học tử thiên hạ. Tài hoa ấy mà chỉ để dạy một mình cô vương thì lãng phí quá.'

"Cô cho rằng chỉ khi nào toàn thiên hạ tốt đẹp, Đại Đường mới tốt đẹp, chỉ có Đại Đường nhân tài lớp lớp, thiên hạ mới hạnh phúc an khang."

"Tới khi đó dù cô vương hèn nhát tâm thường một chút, phía dưới có nhiều nhân tài như thế, thiên hạ ắt bình an."

"Chư vị nghĩ sao?"

Vũ Mị nghe nhi tử nói vậy là biết Lý Hoằng không vui rồi, sợ hắn phá hỏng cục diện không dễ có được này, nâng chén mời:" Thái tử đã có thể vì quân phụ phân ưu, bổn cung rất mừng, chư vị, cạn chén này."

Mọi người nâng chén, uống một lượt Khổng Trác vuốt rau hỏi:" Không biết thái tử theo học ai?"

Nhắc tới các vị sư phụ, Lý Hoằng hơi hạ người xuống đáp:" Mới đầu theo Quách Du tiên sinh học Tả Truyện, sau theo học Hứa công Kính Tông, Thượng Quan công Nghị, Dương công Tư Kiệm.”

Lý Trị khoe con:" Đứa bé này sinh ra đã thiện lương nhân hiếu, khi theo Quách thái phó học ( Tả Truyện), đến đoạn Sở Mục vương giết cha là Sở Thành vương để soán ngôi, mó cảm thấy bất bình, gấp sách than rằng, loại sự tình này làm thần tử nghe đến thật không đành lòng, thánh hiền kinh điển hẳn là chỉ ghi lại chuyện tốt để đời sau nghe theo, vì cái gì phải nhớ tới cái này?"

"Quách Du nói: Khổng Tử viết Xuân Thu, thiện ác sự việc đều ghi lại, là vì biểu dương thiện hạnh, lấy đó mà khuyên can đại chúng, ác hành lấy báo cho đời sau. Viết đến chuyện ác của Mị Thương Thần (tức Sở Mục vương), đúng là đem này tội ác để tiếng xấu muôn đời. Thái tử lại nói, loại chuyện này, không chỉ có giảng không thể ra khỏi miệng, nghe nói cũng không đành lòng, xin cho ta học sách khác. Quách Du nghe vậy khen ngợi Thái tử nhân đức, ngay sau đó dạy Lễ Ký."

Khổng Trác lắc đầu:" Quách Du học Tả Truyện chẳng qua học được chút ý kiến của tiên nhân Khổng thị thôi, không tinh, không thông, ai bảo sao thì biết vậy, bảo sao thái tử không thích Tả Truyện. Nếu thái tử lệnh, lão phu nguyện giảng Tả Truyện một lượt cho thái tử nghe."

Lý Hoằng bình thường rất kính trọng thái phó Quách Du, không chỉ vì học vấn tỉnh thâm mà vị thái phó đó rất sẵn lòng phối hợp với hắn để làm ra một số truyền thuyết cổ quái, trong đó có chuyện đọc Tả Truyện mà rơi lệ.

Không trả lời ông ta, Lý Hoằng hỏi:" Hứa công thì sao?"

Khổng Trác xua tay:" Cáo chồn mồ hoang mà thôi."

"Thượng Quan công thì thế nào?"

"Phượng hoàng đáp xuống Kỳ Sơn cũng chỉ kêu ba tiếng mà thôi, ông ta lại kêu liền hai mươi lần."

Lý Hoằng cúi đầu xuống không nói nữa, với mỗi vị thái phó, hắn có đánh giá khác nhau, có người hắn thích, có người không, nhưng bọn họ đều có được sự tôn trọng của hắn.

Khổng Trác thấy mình nói cho thái tử không phản bác được thì hài lòng lắm, vuốt chòm râu dài, hỏi:" Vì sao thái tử không nhắc tới Vân Sơ, phải chăng vì kẻ đó người thối mùi tiên, thô lỗ quá mức?"

Lý Hoằng nhíu mày:" Ta lo sư phụ sẽ đánh ông."

Khổng Trác cười to:" Một tên thất phu chốn man di, may mắn được bệ hạ giao cho nắm giữ Trường An, có chút tài thương cổ, lại dám ngông nghênh ..."

Lời chưa dứt thì Lý Hoằng như báo từ sau bàn lao ra, mọi người chưa có bất kỳ phản ứng nào thì chân Lý Hoằng đã đá thẳng vào miệng Khổng Trác.

Tất cả bàng hoàng, Khổng Trác mồm đầy máu, răng rơi lả tả, run run chỉ tay về phía Lý Hoằng. Lý Trị thoáng giật mình rồi bình thường lại, hắn chứng kiến Lý Hoằng đánh người không chỉ một lần, nói với Vũ Mi:" Thân thủ của Hoằng Nhi lại tiến bộ."

Vũ Mị lo chuyện này ngay từ đầu, khi nghe Khổng Trác nhắc tới Vân Sơ là biết hỏng chuyện:" Nó đá cú này, chuyện không cách nào bàn được nữa."

"Thì không bàn." Lý Trị như chẳng có chuyện gì, nâng chén lên:" Chư vị, cạn nào."
Bình Luận (0)
Comment