Q5 - Chương 246: Khổng thị và Khổng thánh khác nhau. (1)
Q5 - Chương 246: Khổng thị và Khổng thánh khác nhau. (1)Q5 - Chương 246: Khổng thị và Khổng thánh khác nhau. (1)
Người Khổng thị đều cho rằng, chỉ cần bọn họ tới, hoàng đế nhất định quét nhà nghênh đón, họ có đủ tự tin như thế là vì không cần biết triều đại nào, dòng tộc nào nắm thiên hạ, đều cần Khổng thị bọn họ an định lòng người.
Vô số vương triều luân phiên nhau như đèn kéo quân, còn bọn họ vẫn đứng đây chính là minh chứng.
Lần này họ họ nhầm rồi.
Khổng thị tới quy phục, chẳng qua bớt chết vài người thôi, còn họ kháng cự, với hoàng đế mà nói là chuyện càng đơn giản, chỉ cần lệnh Tiết Nhân Quý dẫn đại quân qua Khúc Phụ là chẳng còn phiền toái nào nữa.
Lý Trị nhận thức rất rõ, chuyện phân phối lại đất đai mà hắn làm bây giờ là điều mà hào tộc không bao giờ chấp nhận. Đã thế thì hoặc không làm, đã làm là phải làm cho triệt để, nếu không để lại bất kỳ mầm mống nào, hậu họa vô cùng.
Từ khi Trường An thông thương với Ba Tư, Đại Thực đã mang tới cho triều đình vô số vật tư và tài chính, vật tư được Lý Trị đem trợ cấp cho bách tính mười đạo của Đại Đường, đó cũng là chỗ dựa để Lý Trị lần lượt giảm thuế cho mười đạo.
Bách tính giảm một năm nộp thuế, tích góp được cơm ăn cả năm, giảm hai năm nộp thuế, bách tính có được chút tiền lương trong nhà, giảm thuế ba năm, bách tính dám ra thi tập ăn một bát rượu nếp.
Tài chính hùng hậu giúp triều đình duy trì quân đội cường đại vô cùng, bách tính các nơi có dấu hiệu an cư lập nghiệp, đó là cơ sở Lý Trị hạ quyết tâm xử lý chuyện Sơn Đông, Hà Bắc chia rẽ mà tổ tiên không cách nào xử lý.
Nay Khổng Trác bị Lý Hoằng đá một cái răng văng khắp nơi, không chịu nổi đau đớn nhục nhã đã ngất xỉu rồi.
Trong mắt Lý Trị đây là chuyện tốt, nếu Khổng thị không phản ứng, coi như có lý do tha cho họ, dù sao người ta đã nhẫn nhục tới mức đó mà không cho con đường sống thì bản thân hắn cũng thấy quá đáng. Khi Lý Trị nâng chén mời, Lý Hoằng vừa đánh người xong cũng về chỗ nâng chén lên, còn người Khổng thị nhìn nhau, cuối cùng khi Khổng Chí Huyền tay run run nâng chén, người khác mới làm theo, đổ chén rượu vào miệng.
Chén rượu này tư vị khác hẳn trước đó, bên trong cứ như thêm hoàng liên, chẳng những cay mà còn đắng.
Lý Trị đặt chén rượu xuống nhìn Khổng Trác vẫn ngất xỉu:" Công Lượng tiên sinh không chịu được sức rượu, người đâu, đỡ ông ấy sang điện bên nghỉ ngơi."
"Chư vị, hôm nay quần thần chúng ta hội tụ, tiếp tục xem ca vũ, tiếp tục uốn đi, không say không về."
Lời vừa dứt, các nhạc sư diễn tấu khúc từ sôi động, hoạt bát. Các cung nga vừa rồi nhảy Lê hoa vũ rất chính thức, giờ trên mặt lộ ra chút lả lơi, ống tay áo bay bay, hông lay động.
"Quách thái phó, Khổng Trác trước mặt bệ hạ nói ngài giảng Tả Truyện chẳng qua là dùng ý kiến của người khác, còn là ý kiến của Khổng thị, họ nói chỉ thế thôi mà ngài còn chẳng giảng được rõ ràng..."
Một hoạn quan lắm mồm nói xong câu đó thì ôm phất trần chạy mất.
Quách Du đang đọc sách đặt sách xuống, rời lêu nhìn về nơi đàn ca sáo nhạc vang lừng, trâm tư một lúc rồi quay về lầu, nhân lúc viết bút ký đọc sách, ông ta thuận tiện viết chuyện hôm nay vào.
Phần cuối ông ta viết:" Hào tộc Khổng thị muốn thành thầy các vương, để thay đổi suy nghĩ vương tộc hóa giải khó khăn cho Khổng thị, trời xanh ngàn năm, mười mấy năm chỉ là một đợt thủy triều lên xuống ... Đế hoàng cường thịnh vô song, lại oán hận hào tộc Sơn Đông, nhân ngọn gió đông này, hôm nay chịu nhục, mỗ nhất định khiến Khổng thị toại nguyện."
Người tuổi cao, đêm khó mà ngủ yên, Hứa Kính Tông thức giấc mấy lần, làm ông ta mất hết cơn buồn ngủ. Rời giường rửa tay, Hứa Kính Tông thấy khát nước, nhận lấy một chén nước ấm từ tay nữ tỳ, hỏi:" Thái tử đã vê chưa?"
Nữ tỳ khẽ đáp:" Nghe nói về rồi ạ, còn giận lắm, vốn định đi gặp lão già, nghe lão gia ngủ rồi liền đi."
"Thái tử vì sao lại nổi giận?"
Nữ tỳ cẩn thận nói:" Nô tỳ nghe người ta nói, nói..."
Hứa Kính Tông ôn hòa nói:" Cứ nói đi, không sao cả."
"Thái tử tham gia tiệc tiếp đãi trưởng lão Khổng thị của bệ hạ, trong bữa tiệc, Khổng thị trưởng lão hỏi thái tử học tập ra sao, thái tử nói học Quách công, Khổng thị nói, Quách công chỉ học mót của Khổng thị mà thôi..."
Nghe vậy là Hứa Kính Tông hiểu rồi:" Họ nói lão phu thế nào?"
Nữ tử cúi đầu:" Chồn cáo mồ hoang..."
Hứa Kính Tông mặt không đổi sắc:" Lão phu từ khi bó tóc đi học tới nay đã hơn bảy mươi năm, đọc sách thánh hiền cả đời, không ngờ cuối cùng lại thành chồn hoang ... Ừm, lão phu biết rồi, sau này sẽ có báo đáp."
Nữ tỳ biết lão gia nổi giận rồi, nắm chặt tay kể:" Nghe nói thái tử ngay lập tức đá gãy răng vị trưởng lão trào phúng lão gia..."
Hứa Kính Tông cười khà khà vỗ mông nữ tỳ, quay về giường nói:" Trời lạnh, ngủ cùng đi.
Nữ tỳ lập tức cởi áo lên giường.
Vân Sơ tuần doanh trở về, không ngờ Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đã đợi sẵn, thuần thục pha trà uống với nhau, cũng đoán được họ tới vì chuyện gì. Quả nhiên đợi Vân Sơ cởi giáp xong, Ôn Nhu nói:" Tối nay thái tử thể hiện thần uy, ép Khổng thị không thể không cúi đầu."
Địch Nhân Kiệt nói thêm:" Nghe bảo vì ngươi, thái tử còn đánh gãy răng Khổng Trác Khổng Công Lượng."
Vân Sơ đi tuân doanh cho nên biết tin này sớm hơn họ, đặt hoành đao xuống:" Không phải vì ta, mà vì mấy vị thái tử thái phó Hứa Kính Tông, Quách Du, Thượng Quan Nghi."
Địch Nhân Kiệt tặc lưỡi:" Khổng Công Lượng rốt cuộc tự nộp mình hay là do cái miệng thối?"
Ôn Nhu lắc đầu:" Ta thấy người Khổng thị không thể ngu xuẩn như thế được, cho nên khả năng thăm dò rất cao, lấy một tên Khổng Công Lượng không đáng tiền ra thăm dò giới hạn của hoàng đế."
Địch Nhân Kiệt tán đồng:" Hẳn là thế, Khổng thị ở phương diện dạy dỗ đệ tử đích thực hơn người, điểm này phải thừa nhận."
Vân Sơ nói:" Từ khi bệ hạ chuyển sang Lạc Dương, Trường An liền thiếu tiên sinh giỏi, Khổng thị chuyển tới Trường An, vừa vặn giải quyết vấn đề này. Có điều ta thấy khi dạy học, tất nhiên nên dùng khóa trình thống nhất, không để Khổng thị họ lợi dụng."
Ôn Nhu xua tay:" Không thể nào, Khổng thị có tiếng tùy tài mà dạy."
Địch Nhân Kiệt bổ xung:" Nhìn đệ tử Khổng thị dạy ra trước kia, đa phần biết làm quan, nhưng không biết làm việc, điểm này phải vứt bỏ."
Ôn Nhu trầm ngâm:" Không biết bệ hạ có ý cải tạo Khổng thị không?"
Vân Sơ cười:" Bây giờ thì chắc bệ hạ chưa có tâm tư đó, song chỉ cần kiềm chết được môn đồ Khỏng thị, bệ hạ sẽ rất tán hành."
Ba người ngồi tán gẫu một hồi thì nước sôi, bắt đầu nấu quán quán trà.
Vấn đề mới của Trường An xuất hiện, tất nhiên cần thương lượng đối sách mới, tuy ở đạo học vấn, Khổng thị thuộc hạng đầu. Nhưng chỉ cần Khổng thị vào cái lồng hấp Trường An, ba người Vân Sơ vẫn tự tin họ sớm muộn cũng bị Trường An đồng hóa.