Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1230 - Q5 - Chương 247: Khổng Thị Và Khổng Thánh Khác Nhau. (2)

Q5 - Chương 247: Khổng thị và Khổng thánh khác nhau. (2) Q5 - Chương 247: Khổng thị và Khổng thánh khác nhau. (2)Q5 - Chương 247: Khổng thị và Khổng thánh khác nhau. (2)

Trải qua sự kiện vô lễ của thái tử Lý Hoằng, tiến độ đàm phán giữa Lý Kính Huyền và Khổng Chí Hiền diễn ra rất nhanh chóng, vô cùng thuận lợi.

" Khổng tử hậu tập phong giả, tại Hán Ngụy viết bao thành, bao tôn, tông thánh, tại Tấn Tống viết phụng thánh, Hậu Ngụy viết sùng thánh, Bắc Tống viết cung thánh, Hậu Chu, tùy tịnh phong Trâu quốc, Đại Đường viết bao thánh, chiếu phu tử ký xưng tiên thánh, khả thụy viết Văn Tuyên Vương, khiển tam công trì tiết sách mệnh, dĩ kỳ tự vi Văn Tuyên công, nhâm châu trường sử, đại đại vật tuyệt."

Khi hoạn quan trên triều đường đọc ý chỉ của hoàng đế, đám quan viên Hứa Kính Tông, Quách Dư, Vân Sơ đều chúc mừng Khổng Chí Huyền vừa được đề bạt tước vị lên làm Văn Tuyên công.

Khổng Chí Huyền lại chẳng có chút vui mừng nào, gương mặt co giật gắng gượng cười nói, làm người ta không đành lòng nhìn.

Ý chỉ của hoàng đế là Khổng phu tử ở thời Hán là hầu, thời Tấn là hầu, thời Tùy là công, vậy thì ở Đại Đường tất nhiên phong vương, Văn Tuyên vương.

Nếu phong vương rồi, lăng mộ cần người triều đình trông coi, cần quan phủ trông nom tế tự.

Quách Du cho rằng, đây là mưu kế của hoàng gia, tách Khổng thị ra khỏi Khổng thánh, không để bọn họ mượn danh Khổng thánh, tự nhận mình là chính thống Nho gia nữa.

Khổng thị có Khổng thánh thì trời sinh chiếm hết ưu thế người thiên hạ, không có Khổng thánh, họ chẳng qua chỉ là huân quý bình thường, không đáng nhắc tới.

Dù sao thì căn cơ của Khổng thị Khúc Phụ ở Sơn Đông đã bị nhổ tận gốc, Khổng thị ngày trước còn chiếm cứ nửa Khúc Phụ, bây giờ tan thành mây khói, để lại mộ Khổng Khâu và ba nghìn mẫu đất chẳng liên quan gì tới Khổng thị.

Chỉ cần bọn họ tới Trường An, Vân Sơ tự tin chơi đùa bọn họ trong lòng bàn tay, giống như Thôi thị trước kia vậy, kẻ đáng chết thì chết, kẻ phải cúi đầu thì cúi đầu. Cuộc đời con người không thể nào cứ mãi thuận buồn xuôi gió, đôi khi gặp vận rủi coi như là một sự khích lệ với đời sau, tránh gia tộc to lớn, cuối cùng nuôi ra toàn đám hoàn khố.

Dã tâm của hoàng đế rất lớn, lần này học vấn thế gia phải chuyển vào Trường An không chỉ có Khổng thị, còn có tộc Nhan Hồi, Cơ Mạnh cũng chính là mạch Mạnh Tử, còn có Lan Lăng Tuân Tử ...

Mục đích của hoàng đế là không để lại bất kỳ thứ gì tốt cho Sơn Đông.

Một cước của Lý Hoằng đã chứng minh một chuyện, Đại Đường hiện nay đã hoàn toàn nắm trong tay hoàng đế, đám thế gia không được phép quay về như xưa nữa.

Hai đời đế vương, ít nhất là bốn mươi năm, tới khi đó thương hải tang điền, muốn quay lại vinh quang ngày nào, e chỉ là giấc mộng.

Ruộng đất của những người này lập tức bị tân nhậm thứ sử Duyện Châu Lý Kính Huyền thú vào quôc hữu, đồng thời có được lượng lớn xe ngựa từ tay Lý Tư, chuẩn bị trong vòng một tháng đưa toàn bộ số người này rời Duyện Châu, cuối cùng tới Trường An.

Đất đai Duyện Châu vào tháng tư đào hồng liễu xanh, cảnh đẹp mê người, Tứ Thủy nước phẳng lặng, thi thoảng có cá chép nhảy ra khỏi mặt nước, lượn vòng trên không rồi rơi tm xuống nước.

Giải quyết xong chuyện Khổng thị, bầu không khí trong doanh rõ ràng tốt hơn, hoàng đế không vội lên đường nữa, ở lại nghỉ ngơi.

Trong Tứ Thủy có rất nhiều cá, đáng tiếc Vân Sơ không câu được con nào.

Tiếng cười của Lý Trị rất lớn, thi thoảng xách cần kéo lên một con cá, làm Vân Sơ hoài nghi có phải tên cẩu nô tài Thụy Xuân đang lặn dưới nước, không ngừng móc cá vào cho hoàng đế không?

Nhìn Vũ Mị cũng chẳng câu được gì, Vân Sơ mới yên tâm hơn.

Cần câu của Hứa Kính Tông thiếu chút nữa bị cá kéo mất, chủ yếu vì lão già này tắm nắng thích quá ngủ mất rồi. Khoảng cách giữa Vân Sơ và Vũ Mị không xa, chỉ mười lăm bước thôi, mắt y lại tốt, vốn cũng muốn ngắm nghía vị hoàng hậu này nhiều chút, đáng tiếc Xuân ma ma chắn giữa hai người, nếu y quay đầu sang sẽ bị hiểm lầm là nhìn trộm bờ mông tròn của Xuân ma ma.

Tới lúc đó lại thêm một chuyện phiền toái giải thích không nổi.

Lý Trị gần đây chỉ cần nhìn thấy Vân Sơ là sẽ khuyên nhủ y chú ý dưỡng sinh, đôi khi còn ban cho y thuốc bổ, ân cần dặn dò không muốn Vân Sơ chết sớm, Đại Đường còn cần y.

Thế nên Vân Sơ thấy mình không nhìn ngắm lão bà xinh đẹp của hắn một phen thì uổng tốt của hắn.

Trên mặt nước Tứ Thủy một chiếc thuyền hoa bơi tới, có người đánh đàn, thi thoảng có tiếng ca, thấp thoáng bóng nữ tử thanh y nhảy múa, đuôi thuyền do lão ông điều khiển.

Vân Sơ lập tức lấy trường cung, bốn ngón tay kẹp ba mũi tên, chỉ cần người trên thuyền có chút hành động lạ, ba mũi tên này sẽ liên tục bắn ra.

Xuân ma ma vừa rồi còn chắn giữa Vân Sơ và Vũ Mịi ngay lập tức chắn trước Vũ MỊ, mắt sáng quắc nhìn thuyền hoa.

Lý Trị đẩy Lý Hoằng che trước người ra, xua tay nói:" Không sao, không sao, bách tính tạ ơn trẫm đấy."

Cho dù mỗi người đều biết, nếu không được hoàng đế đồng ý, đám người kia chẳng thể tới gần, nhưng lúc cần tỏ lòng trung thành vẫn phải thể hiện, còn nguy hiểm hay không là thứ yếu.

Có một chiếc thuyền phía sau liên có thêm nhiều chiếc thuyền, người trên thuyền cũng trở nên phức tạp hơn. Mặc dù toàn là nông phu, ngư phu nhưng trên mặt ai cũng dào dạt niềm vui, cơ bản lộ ra tám cái răng chỉnh tề, hơn nữa đều rất trắng, khác hẳn với người bình thường răng vàng khè mà Vân Sơ biết.

"Nho giả không ra nho giả, nông phu chẳng ra nông phu, ngư tiều không phải ngư tiêu. Vũ Sơ đoán xem những người này là ai?" Hứa Kính Tông mở mắt ra, do không ai chắn trước mặt ông ta nên bất mãn lắm, quyết định vạch trần cái trò của Lý Kính Huyền.

Vân Sơ lười đoán:" Không biết."

"Ngươi xem động tác những kẻ đó, thân pháp cố định, mỗi một cử động đều có một khuôn mẫu, rất chuẩn mực, không ai đưa chân đưa tay quá mức, giống như con rối gỗ vậy."

"Chẳng liên quan tới ta."

Hứa Kính Tông chỉ mông Xuân ma ma:" Vũ Sơ bây giò chỉ hứng thú với cái đó thôi sao?"

Vân Sơ nhếch môi:" Trêu ghẹo một phụ nhân đâu phải hành vi của đại nho."

"Chồn cáo mồ hoang thôi, đại nho gì chứ?"

"Khuyển tử nay đang đọc Tấn thư Hứa công ban cho, ngài có phải đại nho không, không tới lượt người Khổng thị quyết định."

Hứa Kính Tông thu lại vẻ cười đùa:" Sau lần phong thiện Thái Sơn nay tới lúc lão phu lui về nghỉ ngơi rồi, về Trường An cư ngụ, lão phu định quan tâm tới chuyện học hành của con cháu Quan Trung. Không biết quân hầu thấy lão phu còn dùng được không?"

Vân Sơ chắp tay:" Học phủ Kinh Triệu đã xây dựng xong, ở bên bờ Khúc Giang, kề Bình An lý, nay thiếu một vị sơn trưởng, không biết ý Hứa công thế nào."

Hứa Kính Tông khép mắt lại, mặt hiện lên nụ cười:" Thế thì tốt lắm."

Lý Trị tựa hồ vô cùng hài lòng với kết quả xử lý Khổng thị, ngay cả tiếng cười cũng vang hơn thường ngày nhiều, chẳng để ý tới hình tượng, nằm dựa vào con gấu lớn, bất tri bất giác uống rất nhiều rượu, mắt mê li nhìn thuyền hoa tựa hồ mãi mãi không hết.

Thời khắc này, tâm tình của hắn hẳn là cực kỳ tốt.

(*) Hết Q5
Bình Luận (0)
Comment