Quyển 6: Đông Hải tử đại ngư - Chương 001: Lý thị là hộ mới nổi.
Quyển 6: Đông Hải tử đại ngư - Chương 001: Lý thị là hộ mới nổi.Quyển 6: Đông Hải tử đại ngư - Chương 001: Lý thị là hộ mới nổi.
Thái Sơn đã ở ngay trước mặt, hoàng đế lại muốn tới Bồng Lai.
Cách Khúc Phụ một nghìn dặm về phía đông chính là đảo Bồng Lai.
Tương truyền rất lâu trước kia ở Bột Hải có ba tòa thần sơn, vạn vật trên đó đều màu trắng, có cung khuyết bằng vàng bạc, cây cối đều đều là cành châu ngọc, hoa trái đều có mùi vị thơm ngon, ăn vào trường sinh bất lão.
Thủy hoàng đế sau khi thống nhất sáu nước vì muốn giang sơn Đại Tần vững bên, bản thân trường sinh bất lão, liền đi tìm thần sơn, cầu thuốc Trường Sinh.
Hán Vũ đế Lưu Triệt vào năm Nguyên Quang thứ hai đông tuần tới Bồng Lai, nói nhìn thần sơn mà chẳng có duyên, cho xây một tòa thành nhỏ đặt tên là Bồng Lai để an ủi bản thân.
Vân Sơ từng tới đảo Bồng Lai, còn từng tới khu phong cảnh cấp 5 A Tam Tiên Sơn, vì là đoan đội chính phủ nên được đặc biệt tặng một chiếc thuyền buồm ra biển, được miễn phí ăn một bữa hải sâm và cua lớn.
Nơi đó không thấy thần tiên, chẳng có một ai hết, giống thần tiên nhất là một con khỉ mặc khải giáp thời Tôn đại thánh làm Tề thiên đại thánh, tay cầm một cái gậy, đi vòi tiền du khách. Con khí rất khôn, Vân Sơ cho nó tiền xu nó không lấy, nó thích tiền giấy cơ, mà phải là cái đồng đỏ rực ấy.
Lý Trị mà tới đảo Bồng Lai thì chắc cả khí cũng chẳng thấy, nhưng hắn muốn đi, nên tất cả mọi người phải đi theo.
Không chỉ có hai vạn đại quân của Vân Sơ phải đi, sáu vạn binh mã phụ trách bảo vệ hoàng đế cũng đi, cùng đi còn có gần sáu nghìn văn võ và gia quyến.
Chết người nhất là hai mươi vạn đại quân của Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý cũng phải rời doanh trại lập sẵn, nhổ trại hướng về phía đông.
Dẫn một đội ngũ vô song đủ diệt quốc cùng đi Đăng Châu xem biển, ở điểm này đúng là chưa ai bằng Lý Trị. Chính vì người ta có đội quân hùng mạnh như thế mà hỗn loạn trong lo ngại của Vân Sơ không diễn ra, chuyến đông tuần này thuận lợi ngoài dự liệu. Sức mạnh Lý Trị quá áp đảo, khiến Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Triệu quận Lý thị, đều yên tĩnh đợi đồ đao hoàng đế giáng xuống, không dám có nửa phần phản kháng.
Nhớ lại ba năm trước, hoàng đế mới tới Lạc Dương, đám hào tộc này còn dám tới tận nơi gây một hồi hỗn loạn chưa từng có, dù chết cả nghìn bách tính, vẫn khiến hoàng đế phải nhún nhường, không xử phạt mạnh tay.
Có điều sau cuộc chiến tiền tệ với Vân Sơ ở Trường An, thế gia đại tộc thực bị giáng một đòn mạnh. Vân Sơ đã tước bỏ khả năng gây họa loạn của họ, tới giờ vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí.
Khác với Khổng thị còn được thương lượng với hoàng đế, Lý Trị không có mấy lễ ngộ với đám hào tộc này, chỉ phái đại thần đi nói với người ta, hoàng đế chuẩn bị thu hồi đất đai các ngươi, tiến hành phân phối lại.
Hào tộc Sơn Đông gốc to rễ sâu, chưa bao giờ qua lại với tập đoàn Quan Lũng mà bọn họ xem thường pha trộn máu người Hồ. Chỉ Vương thị Thái Nguyên không thuộc thế lực Sơn Đông, chẳng thuộc Quan Trung là giữ được độc lập.
Trong mắt sĩ tộc Sơn Đông, hoàng thất Lý Đường là cái thá gì, chỉ là hộ mới nổi thôi.
Hào môn Sơn Đông bọn họ lưu truyền từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, đã có nghìn năm tồn tại, văn hóa sâu xa, gia học mênh mông. Nền tảng Lý Đường quá kém.
Lý Đường chẳng qua là mấy chục năm trước phát động phản loạn, dựa vào vũ lực mà lấy hoàng quyền, ai dám nói mười mấy hai mươi năm sau không bị lật nhào?
Với những gia tộc ngàn năm như bọn họ, Lý Đường chẳng có gì cao quý hết.
Làm hào môn Sơn Đông coi thường nhất là Lý Đường thấy kẻ sang bắt quàng làm họ.
Lý Đường vốn khởi nguồn từ Lý thị Lũng Tây, là một trong tập đoàn quân sự "Bát Trụ Quốc" từng mang họ Tiên T¡ là Đại Dã, nhưng muốn bằng quàng làm họ với Lý thị Triệu quận, xưng là hai "Lý thị", năm trăm năm trước cùng cha mẹ sinh ra, để thể hiện thân phận tôn quý.
Đúng là tự lừa mình lừa người, Triệu Quận Lý thị là vọng tộc văn hoa, Hán tộc chính tông, tổ tiên ở Hà Bắc. Còn Lũng Tây Lý thị, vì ở biên thùy Lũng Hữu cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, Lý Đường gượng ép nói bọn họ chung tổ tiên, bảo sao hào môn Sơn Đông không khinh bỉ.
Cơ mà khinh bỉ người ta thì phải mạnh hơn người ta, nếu không thì rất dễ chuốc họa vào thân.
Vân Sơ có lúc hoài nghi, Lý Trị lần này đột nhiên ra tay chỉnh đốn Sơn Đông, Hà Bắc rất có khả năng chẳng liên quan gì tới bách tính bị xâm chiếm đất đai, mà hắn muốn giơ đồ đao với hào môn thế gia. Còn về phân giải cứu bách tính là thuận tay mà làm, để lý do thêm đường hoàng thôi.
Ôn Nhu thấy nghi ngờ của Vân Sơ hẳn là chân tướng, người leo lên vị trí càng cao thì suy nghĩ cho người tầng chót càng ít.
Từ điểm này có thể nhìn ra từ cách phân phối đất đai một cách thô bạo của triều đình.
Bách tính cũng hết nói, trước kia đất đi đều là của hào tộc, mọi người cùng là quỷ nghèo, kiếm được miếng thịt lợn mời láng giềng sang ăn, cảm thấy thế giới thật tốt. Bây giờ triều đình phân phối lại đất đai dựa theo đầu người, một số quỷ nghèo có đất sẵn, giờ thêm đất mới phân liền biến thành phú hộ.
Thế là láng giêng từng chia nhau miếng thịt liền ngứa mắt, thấy triều đình bất công.
Một hai nhà thấy bất công thì họ chỉ có thể nhịn, trăm nhà, nghìn nhà, vạn nhà thấy bất công thì gan của bọn họ to khiếp người dám quỳ trên đường hoàng đế đi qua, lớn tiếng kêu oan. Bọn họ cho rằng, nếu đã thực hiện lại tô dung điều, vậy thì phải thu hết đất của mọi người về, sau đó mới chia đều ra.
Khi Vân Sơ cho rằng phải nghĩ ra chính sách chia ruộng đất mới thích hợp hơn thì Lý Trị ra tay, hắn gặp bách tính kêu oan ở Lịch Thành liền hạ lệnh giết cả nhà một chỉ của Thôi thị vừa mới bị thu hồi đất đai. Cả chi đó hơn bốn trăm người cả phụ nhân trẻ nhỏ bị Bùi Hành Kiệm giết hết, đầu treo lủng lẳng trên tường thành, thế là đám bách tính lòng mang bất mãn chạy sạch, không ai thấy chính sách triêu đình bất công nữa.
Vân Sơ biết Lý Trị hoài nghi chuyện này do hào tộc không cam tâm đất đai bị thu hồi nên cố ý gây chuyện, muốn khơi lên dân biến.
Hào tộc ở nơi này chắc là quên mất một việc, Lý Trị không cần chứng cứ, hắn chỉ cần hoài nghi thế là đủ giơ đồ đao lên rồi.
Giết hào tộc là chuyện Lý Trị muốn làm mà chưa làm được, bây giờ có kẻ muốn chết, hắn lập tức thỏa mãn hi vọng của người ta. Nếu không phải thì cũng có thể trấn áp đám bách tính, để chúng bỏ đi trò khôn vặt của mình.