Q6 - Chương 002: Lý Thừa Tu kiên cường.
Q6 - Chương 002: Lý Thừa Tu kiên cường.Q6 - Chương 002: Lý Thừa Tu kiên cường.
Hoàng đế đã cho hào tộc lẫn bách tính một bài học đắt giá, Vân Sơ cho rằng chuyện này sẽ lắng xuống, chặng đường phía trước hẳn sẽ yên bình.
Thế nhưng khi đại quân qua Lâm Truy, từ xa đã ngửi thấy mùi thi thể thối rữa, tường thành treo chỉ chít đầu người, Vân Sơ hạ lệnh đại quân cắm trại ngoài thành.
Từ khi rời Tế Châu, hoàng đế thà ở trong quân doanh thiếu thốn tiện nghi chứ không vào bất kỳ một tòa thành nào.
Lý Tích thấy Vân Sơ hạ lệnh cắm trại xong thì cứ nhìn tường thành Lâm Truy mãi, nói:" Có gì đâu mà nhìn, nếu ngày nào đó đầu ngươi bị treo trên tường từ trên đó nhìn xuống mới thích."
Vân Sơ quay đầu nhìn Lý Tích nằm trên chiến xa, ông già này sẽ chẳng vô duyên vô cớ tìm y tán gẫu đâu:" Tiểu nhi tử của ông sắp tới rồi à?"
Lý Tích thở dài:" Bệ hạ phát tín sứ sáu trăm dặm hỏa tốc, lệnh nó tới trước mặt nghe lệnh."
Vân Sơ tặc lưỡi:" Từ Kiếm Nam Đạo tới Lâm Truy Hà Nam Đạo, đứa bé đó còn sống được, thật hiếm có."
Lý Tích mặt mày đau khổ:" Một ngày sáu trăm dặm, năm mươi dặm đổi ngựa một lần..."
"Vậy còn bao lâu nữa hắn tới nơi?"
"Nhanh nhất đêm nay, chậm nhất giờ ngọ ngày mai."
"Hắn vẫn cưỡi ngựa chứ?"
"Vẫn cưỡi."
Vân Sơ lẩm nhẩm tính khoảng cách, miệng co giật:" Một vạn một nghìn sáu trăm dặm, dựa theo quân luật, trong vòng 50 ngày tới nơi không tính là quá hạn. Tiểu nhi tử của ngài quá cố chấp, lại còn nóng tính nữa."
"Chính vì cái tính đó nó mới phải chịu tội quá nhiều." Lý Tích lại thở dài:" Tôn thần tiên đã chuẩn bị ít dược cao, nếu đứa bé này không bị thương nội tạng thì xoa thuốc là đủ. Tôn thần tiên còn nói, từ tây nam chạy tới đông bắc, bất kể khí hậu, thủy thổ, ẩm thực đều thay đổi rất lớn, thêm vào đường xa mệt nhọc, e là tới nơi mới là lúc khổ nhất. Tôn thần tiên nói nên lấy ẩm thực đặt lên hàng đầu."
Vân Sơ hiểu ra rồi, cũng không làm khó một ông già:" Nơi tới đạo ẩm thực thì không ai hơn Vân gia ta."
"Nếu là thế lão phu mặt dày phó thác khuyển tử cho phu nhân ngươi vậy."
"Được, đợi hắn bệ kiến đã."
Lý Tích lắc đầu:" Ngươi nghĩ bệ hạ có nói chuyện với một lữ soái không?"
Vân Sơ lắc đầu theo:" Không!"
Lý Tích ngửa đầu lên trời thở dài:" Không đâu."
Đầu người treo trên tường thành Lâm Truy cũng là của Thôi thị, Bùi Hành Kiệm lo Thôi thị giở lại trò cũ cho nên giết trước, tránh tới khi đó lại có bách tính quỳ giữa đường kêu oan với hoàng đế.
Nếu như nói thái tử Lý Hoằng trước đó đá vào mặt Khổng Trác chỉ là lời cảnh cáo, hoàng gia không nói lý với người đọc sách Sơn Đông nữa. Vậy hai vụ giết chóc ở Lịch Thành, Lâm Truy đã chứng minh, hoàng đế không có chút dung thứ nào với hào tộc Sơn Đông nữa, chỉ cần phát hiện có chút bất thường là giết, không nghe ngươi giải thích cũng không cho ngươi cơ hội giải thích.
Lúc này chỉ cần mảnh đất Sơn Đông này xảy ra bất kỳ chuyện không hay nào, hoàng đế sẽ tính lên đầu bọn họ, dù là có một cục cứt chó giữa đường thì cũng là do chó nhà họ ỉa.
Đây là lần đâu tiên hào tộc Sơn Đông rời xa trung tâm chính trị Đại Đường cảm nhận được thế nào là hoàng quyên tối cao vô thượng.
Chính trị là một môn nghệ thuật về thương lượng và thỏa hiệp.
Thế nhưng khi một bên cầm bút mực, với một bên mặc trọng giáp đàm phán với nhau rất dễ xảy ra chuyện đàm phán không thuận lợi là bên mặc trọng giáp đập chết chôn luôn.
Khi hoàng đế dẫn 30 vạn quân tinh nhuệ nhất đi đàm phán, không ai dám dị nghị gì cả.
Cục diện bây giờ chính là do Lý Trị cố ý gây ra, hắn biết, chỉ cần thỏa hiệp một chút thôi, chỉ cần mềm lòng một chút thôi, mọi việc hắn làm từ đầu tới giờ sẽ trôi theo dòng nước.
Lý Trị không có bất kỳ che giấu nào cho hành vi tàn bạo của mình, thậm chí còn quảng cáo mạnh cho nó.
Chắc chắn hắn không được đánh giá tốt đẹp nào trên sử sách, biên soạn sử sách là chuyện của triều đình, nhưng người Đại Đường không biên sử Đại Đường, đợi Đại Đường mất rồi sẽ do người đời sau phụ trách biên soạn, Lý Trị chẳng làm gì nổi.
Trong ( Sử Ký - Tần Thủy Hoàng bản ký) của Tư Mã Thiên miêu tả - Tân vương lòng dạ tham lam, hành sự độc đoán, không tin công thần, không thân sĩ dân, phế vương đạo, lập tư quyền, cấm văn thư mà dùng luật tàn khốc ...
Nói thật, chuyện Tần Hoàng làm, Lý Trị trừ phế sách ra thì chuyện khác hắn làm hết rồi, nhìn chuyện ở Sơn Đông, hắn không chôn nho, nhưng mà giết nho còn nhiều hơn Tần Hoàng.
Theo quan hệ của Vân Sơ với Lý Trị bây giờ, y thấy mình thế nào cũng được biên vào cuốn (Đại Đường - Nịnh hạnh truyện), xếp chung với đám nịnh thần Đặng Thông, Triệu Đồng và Lý Duyên Niên trong Sử ký.
Tới ngay cả Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh tuy có hẳn một chương đàng hoàng ( Sử ký - Vệ tướng quân phiêu ky liệt truyện), nhưng vẫn được nhắc tới trong Nịnh hạnh truyện.
Oan hay không oan phải xem người viết sử đứng ở góc độ nào, có mang có mang theo trái tim công bằng không?
Vân Sơ là người đọc thuộc sử sách, y thấy mình sẽ không may mắn gặp được một sử gia viết tốt cho mình.
Vừa mới qua giờ tý, trong doanh trướng nơi Ngu Tu Dung và bọn trẻ con ở đột nhiên trở nên náo loạn. Bốn giáp sĩ khiêng một người trẻ tuổi mặc giáp trụ vội vội vàng vào tiến vào doanh trướng của Vân thị.
Sớm có chuẩn bị trước, Ngu Tu Dung nhìn qua thiếu niên gầy gò đang hôn mê, sai Vân Cẩn đi mới Tôn thần tiên tới.
Nói người này là thiếu niên chủ yếu vì gương mặt của hắn trông non nớt, trên môi có một ít lông tơ, lúc này mắt nhắm nghiền, mặt như giấy trắng.
Tôn thần tiên tới bắt mạch cho hắn, sau đó lấy bình hồ lô đổ hai viên dược hoàn đen xì xì, sau người cậy miệng thiếu niên ra, dùng nước đổ vào cho nuốt xuống.
Sau đó ... Tôn thần tiên đi mất.
Lý Tích đứng ngoài lều, thấy Tôn thân tiên chắp tay sau đít đi mất rồi, đổi thành Lão Hà, tim ông ta quay về chỗ.
Đợi mấy bộc phụ của Vân thị giúp Lý Thừa Tu cởi giáp, vết thương trên người hắn dù là đứng xa cũng thấy rõ, chỉ cần là chỗ nào trên thân thể có tiếp xúc với giáp là toàn máu me.
Lão Hà cầm kéo bắt đầu cắt y phục trên người Lý Thừa Tu.
Lý Tư và Vân Cẩm vẫn muốn xem, nhưng bị Ngu Tu Dung đuổi đi, ngược lại để Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự tới giúp chữa trị cho Lý Thừa Tu đang hôn mê.