Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1233 - Q6 - Chương 003: Lý Thừa Tu Chẳng Có Gì Hơn Người.

Q6 - Chương 003: Lý Thừa Tu chẳng có gì hơn người. Q6 - Chương 003: Lý Thừa Tu chẳng có gì hơn người.Q6 - Chương 003: Lý Thừa Tu chẳng có gì hơn người.

"Vì sao chúng ta phải bỏ giấc ngủ tới đây trông coi hắn chứ?" Ôn Hoan nhìn thứ ở giữa hai chân Lý Thừa Tu to gấp đôi minh, cảm thấy bỏng mắt:

Vân Cẩn cũng nhìn chằm chăm đũng quần Lý Thừa Tu, khi bị Lão Hà đẩy một cái mới sực tỉnh, vì che giấu, nói:" Hắn là một trong số cổ đông mà."

Địch Quang Tự thì kéo quần mình ra nhìn, rồi so với người ta, an ủi Ôn Hoan:" Không sao, chúng ta còn nhỏ."

Lão Hà cho mỗi đứa nhóc một cước, giục bọn chúng ởi lấy nẹp, chuẩn bị cố định Lý Thừa Tu lại.

Thương tích trên người Lý Thừa Tu đều ở ngoài da, ấn đề là do thời gian dài cưỡi ngựa, tổn hại lớn tới nội tạng và tinh thần của hắn. Trước đó, Tôn thần tiên cho hắn dùng hai viên nhân sâm dưỡng vinh hoàn để bổ khí, bây giờ Lão Hà phải xử lý vết thương bên ngoài, cho hắn uống ít nước muối đường. Tiếp theo thì phải xem sức sống của tên tiểu tử này.

Sức sống ngoan cường thì chiều mai là có thể tỉnh lại, sức sống yếu ớt thì ít nhất là phải ngủ hai ngày hai đêm. Nói tóm lại, tỉnh dậy càng muộn thì tình hình càng tệ.

Lý Tích nhìn ấu tử của mình bị Lão Hà băng bó khắp nơi, hỏi:" Nhiều vết thương như thế mà chỉ rửa ráy rồi bôi dược cao sao?"

Lão Hà cười nói:" Thực ra băng bó cũng không cần thiết lắm, chỉ đê phòng cử động tùy tiện làm dược cao bong ra thôi. Chẳng may vết thương và vải dính vào nhau, lạnh lại rồi lại phái xé ra, lúc đó mới là đau đớn thực sự."

"Vừa rồi lão thần tiên đã xem mạch cho hắn, mạch yếu nhưng kéo dài không dứt, nếu mỗ dự đoán không sai thì ngày mai là hắn có thể tỉnh lại rồi."

Nói tới đó ông ta quay sang dặn Ngu Tu Dung:" Mai cho ăn ít canh gà sâm, lòng trắng trứng, muối ít thôi, gạo thì chưa cần vội, phải bồi bổ nguyên khí trước đã."

Lý Tích thi lễ với Ngu Tu Dung;" Làm phiền phu nhân rồi." Ngu Tu Dung đáp lễ:" Nên thôi mà."

Lúc này Vân Sơ vẫn ở đại doanh, tin tức Lý Thừa Tu tới đã được Ngu Tu Dung cho người thông báo, Ôn Nhu cũng ngáp ngắn ngáp đặt số văn thư xem mãi không hết xuống:" Anh công đúng là quan tâm quá tắc loạn, ông ấy lo không đảm bảo được an toàn cho đứa ấu tử này sao?"

"Ngươi có biết vì sao ông ta gửi tới nhà ngươi không? Ở Trường An có một tin đồn thế này về ngươi, thái tử lớn lên trong nhà ngươi, An Định công chúa càng không phải nói, hai đứa bé này hồi nhỏ đều ốm yếu, vậy mà lớn lên đều cao lớn, không có chút bệnh tật nào, ngay cả vài bệnh trẻ con đại hộ đều không?"

"Ba đứa nhà ngươi cũng chưa từng bệnh tật gì, người ta nói đại trách Vân thị là phúc địa."

Vân Sơ nghĩ lại thì đúng thế thật, tất nhiên là nhờ phương pháp nuôi trẻ khoa học, nhưng may mắn cũng không thể phủ nhận, ở Đại Đường thiếu thốn điều kiện y tế mà nói, ngoài cẩn thận ra chẳng có phương sách nào tốt hơn. Thế nên y nghe vậy cũng tự hào:" Trong nhà toàn người sống với năm mười mấy năm, nương tựa vào nhau sống, ai cũng trân trọng cuộc sống bình an, không có lòng dạ bất trắc, mọi người tất nhiên sống thoải mái khỏe mạnh."

Ôn Nhu chép miệng:" Sao hạ nhân nhà ta không được như nhà ngươi nhỉ, kẻ nào kẻ nấy giảo hoạt điêu ngoa."

"Nhà ta không có hạ nhân, trong rương của phu nhân ta không có giấy bán thân nào hết."

"Đám Đại Phì thì sao?"

"Cũng không có, mùa về hai năm là trả lại hết cho họ rồi, nhà ta không có giấy bán thân, ai muốn đi chỉ cần nói với phu nhân ta một tiếng là có thể đi rồi."

Ôn Nhu nghĩ một lúc rồi lắc đầu:" Ta không lạc quan về lòng người như ngươi."

Vân Sơ cười:" Ta cũng không bảo ngươi nên học ta, chẳng qua ta muốn trong nhà đơn giản một chút, sống bớt đi chút gánh nặng, thêm vào chút thoải mái thôi. Với lại ta khởi đầu từ không có gì, lập ra quy củ cũng dễ hơn, nhà ngươi vốn phức tạp, làm theo nhà ta thì hỏng."

Đang là giữa tháng, trăng trên không rất sáng, rất to, Tam Phì trông coi Lý Thừa Tu đã ngủ gật bên giường, mà Lý Thừa Tu thì thình lình mở mắt ra, há to mồm thở lấy thở để như người chết đuối. Đợi khi hắn thở đều lại, muốn cử động thân thể, phát hiện toàn thân đau nhức, không dùng sức được.

Mắt liếc sang thấy phụ nhân đầu giường ngủ say, hắn lẩm bẩm:" Lão tử rốt cuộc cũng vượt qua được rồi."

Hắn đang định cảm khái về vận mệnh một phen, có khi nhân lúc này làm một bài thơ, đột nhiên phát hiện trên đầu mình xuất hiện một thiếu niên, khịt mũi ói:" Nói xem, thứ bên dưới của ngươi vì sao lại to thế?"

Lý Thừa Tu ngớ người, thân thể hắn không cử động được, cho nên chỉ có đôi mắt thôi, nhanh chóng phát hiện không chỉ một, mà có tận ba thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt tò mò làm người ta rợn người. Hắn không hoảng, nếu con cháu huân quý khác bị hỏi câu này sẽ mắng to vô phép, còn hắn sống trong quân ngũ thời gian dài, mấy lời thế này chưa là cái gì, thoải mái đáp lại:" Cái đó của ta lớn nhất, vậy ta làm lão đại."

Người vừa hỏi chính là Ôn Hoan, chóp mũi của hắn có một cái nốt ruồi, trông rất duyên dáng:" Có người chẳng có cái đó vẫn làm lão đại đấy."

Vân Cẩn tức giận đấm Ôn Hoan một cái:" Tư Tư tỷ là nữ hài tử, không được nói tỷ ấy như thế."

Địch Quang Tự ở bên lau bàu:" Người ta có coi bản thân là nữ hài tử đâu, còn dẫn muội muội ngươi đi xem chúng ta tắm rửa."

Vân Cẩn đỏ mặt, song vẫn bênh vực Lý Tư:" Khi đó chúng ta còn nhỏ."

Ôn Nhu thở dài:" So với hắn, chúng ta càng nhỏ."

Chỉ vài câu đối đáp thôi đã khiến Lý Thừa Tu thích ba đứa này rồi, ít nhất bọn chúng có gì nói nấy, không rụt rè, không giả dối vờ vịt.

"Không sao cả, đợi ta khỏe rồi, Lý Tư dù có ngang ngược tới mấy ta cũng không sợ. Nữ nhân mà, hừ hừ, cần đánh phải đánh, tránh cô ta ngồi lên đầu đám lão gia bọn ta mà ỉa."

Ôn Hoan trố mắt nhìn tên không biết sống chết này, chẳng lẽ đám trym to thi gan cũng to à:" Ngươi đang tìm cái chết đấy."

Lý Thừa Tu tỏ vẻ hảo hán:" Chẳng lẽ cô ta còn đánh được ta sao?"

Vân Cẩn khinh bỉ:" Ngươi đánh nữ nhân à?"

"Ai đang yên đang lành lại đi đánh nữ nhân chứ, nhưng nữ nhân đó vô sỉ, chẳng lẽ không nên đánh sao?”

Vân Cẩn nhìn Ôn Hoan, Địch Quang Tự:" Các ngươi đã thấy nữ nhân vô sỉ chưa?"

Địch Quang Tự lắc đầu, cẩn thận nghĩ thêm một lúc, vẫn lắc đầu.

Ôn Hoan nói quả quyết:" Nữ nhân vô sỉ nhất ta từng gặp là Tư Tư ... Này, mà sao chỗ đó của ngươi to thế?"

Lý Thừa Tu khép mắt cảm thụ vị trí đặc thù của mình, nơi đó vừa đau vừa căng, lại còn ngứa nữa, bực bội nói:" Các ngươi mà liên tục cưỡi ngựa bốn mươi ngày thì của các ngươi cũng to."

"À, ra là vậy." Ba đứa bé hiểu ra, té ra là do bị sưng thôi, tưởng tên này có gì hơn người:
Bình Luận (0)
Comment