Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1234 - Q6 - Chương 004: Lần Đầu Giao Phong.

Q6 - Chương 004: Lần đầu giao phong. Q6 - Chương 004: Lần đầu giao phong.Q6 - Chương 004: Lần đầu giao phong.

Lý Thừa Tu thấy ba đứa bé mất hứng thú, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nói:" Ta ở Kiếm Nam thấy một thứ gọi là ong đầu hổ, có thể khiến nam tử yếu nhược mau trưởng thành."

"Ong đầu hổ à?" Vân Cẩm ngẫm nghĩ:" Giờ là tháng tư rồi, ong đầu hổ tháng ba đẻ trứng, hai ngày sau trứng nở, từ lúc nở tới lúc thành nhộng là mười ngày từ nhộng tới phá kén là ba ngày. Bây giò hẳn có ong đầu hổ để dùng rồi."

Ôn Hoan gật đầu:" Vậy thì chỗ Tư Tư hẳn đã có ong đầu hổ, ngươi lén tới chỗ tỷ ấy lấy vài con đi, chúng ta thử trên người hắn trước, xem hiệu quả ra sao?"

Lý Thừa Tu giật mình:" Vì sao cỗ Tư Tư lại có ong đầu hổ? Thứ đó nguy hiểm lắm."

"Tôn thần tiên cần để ngâm rượu, nghe nói thứ đó có thể chữa phong thấp." Ôn Hoan đáp:" Cũng không nguy hiểm gì đâu, đeo găng tay vào là được."

"Để ta đi lấy." Địch Quang Tự chạy vèo đi:

Vân Cẩn nhìn chằm Lý Thừa Tu, nói nhẹ nhàng:" Ở đây Tư Tư là lão đại."

Lý Thừa Tu nói dứt khoát:" Thà chết chứ không ở cúi mình dưới trướng một nữ tử."

Ôn Nhu cầm cây nến tới, gương mặt hắn bị nến soi tới trắng bệch, quỷ dị vô cùng.

Lý Thừa Tu có cảm giác bất an, quay đầu nhìn bộc phụ dựa vào giường ngủ, bên này nói chuyện nãy giờ mà ả bộc phụ đó khôn có chút động tĩnh gì, không biết giúp hắn gọi người lớn tới, ngủ như lợn chết vậy.

Chỗ Lý Tư đúng là có ong đầu hổ, không lâu sau Địch Quang Tự đi vào, tay đeo găng dầy cầm một cái lồng nhỏ bằng sa, trong lồng có ba con ong đầu hổ cực lớn với hai màu đen vàn đan xen nhau. Con to nhất thân thể dài hơn một tấc, hai con nhỏ hơn cũng gần một tấc, to hơn cả ong mà Lý Thừa Tu thấy trong rừng.

Nhất là nhìn thấy đuôi của con ong không ngừng đâm xuyên lồng sa, Lý Thừa Tu thấy lưng lạnh toát.

Thứ này ở Điền Nam không kém gì ngũ độc, gặp phải ong đầu hổ độc tính cao, bị đốt chết là chuyện thường, nghe nói thứ này đốt ba lân có thể giết chết một con trâu.

Nếu thực sự để ba thằng nhãi con khốn kiếp không biết trời cao đầy dày này cho ong đốt một phát, Lý Thừa Tu thấy mình vào cung làm Bách ky ti có tiền đồ hơn, vội nói:" Lý Tư làm lão đại cũng được, nhưng cô ta phải thể hiện ra bản lĩnh hơn người, ta mới phục."

Vân Cẩn chỉ lồng ong:" Ong đầu hổ do Tư Tư tỷ nuôi đấy."

"Sao có thể uy hiếp người ta như thế?" Lý Thừa Tu tức giận, cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh:

Vân Cẩn mặt mày thật thà:" Không đâu, bọn ta luôn chú trọng lý lẽ, thường thiểu số phải phục tùng đa số."

Lý Thừa Tu rên rỉ:" Thế thì ta thành thiểu số à, lý gì chứ?"

Vân Cẩn vén chăn đắp trên người Lý Thừa Tu lên:" Bọn ta thương lượng chuyện gì luôn toàn phiếu thông qua."

Lý Thừa Tu thấy thằng béo béo trông ngốc ngốc đem cái lồng bé bằng chén trà tới chỗ yếu hại của mình, hắn muốn vùng vẫy, giọng ôn hòa của Vân Cẩn vang lên bên tai:" Đừng làm thế, vì tránh ngươi cử động đụng tới vết thương, Hà thái y đã cố định ngươi rồi, không ích gì đâu chỉ làm chạm tới vết thương..."

Tiếng ong đầu hổ kêu vù vù ở vị trí đũng quần, toàn thân Lý Thừa Tu nổi hết gai óc, nhữn cả người, cuống quít nói:" Chậm đã, ta thừa nhận Lý Tư là lão đại."

Ôn Hoan thất vọng đem đài nến đặt về chỗ cũ, nói:" Cứ tưởng nhi tử Anh công thế nào cũn là hảo hán cứng cỏi bất khuất, không ngờ biết cúi đầu."

Lý Thừa Tu thở hồn hển:" Ngươi nghĩ vi sao cha ta đi làm tặc khấu Ngõa Cương, vì sao cha ta thành đại tướng của Vương Thế Sung, rồi thành Anh Quốc công của Đại Đường ... Đều nhờ một câu nói."

"Câu gì?"

"Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt."

Ôn Hoan quay sang Vân Cẩn:" Giống sư phụ dạy chúng ta." Lý Thừa Tu vội nói:" Đó gọi là anh hùng kiến giải giống nhau."

Vân Cẩn lắc đầu:" Cha ta và cha ngươi là anh hùng, còn chúng ta không phải."

Ánh mắt của Lý Thừa Tu nãy giờ luôn nhìn chằm chằm vào cái lồng trong tay thằng béo ngốc, đang định phản bác Vân Cẩn, giọng hắn đột nhiên run lên:" Ba con ong đầu hổ trong lồng sao chỉ còn hai con?"

Không đợi cho ba đứa bé kịp phản ứng, Tam Phì đang ngủ ngon lành đột nhiên rú lên một tiếng rùng rợn, lao ra ngoài vù một cái.

Gần như ngay lập tức Vân Cẩn, Ôn Hoan lao vào bóng tối, mà Địch Quang Tự tay cầm lồng sa ném vội đi, cuống cuồng chạy ra khỏi lều.

Lồng sa bị rách, ba con ong bay ra, Lý Thừa Tu nhìn chúng bay quanh nên, lẩm bẩm:" Đây chính là giết địch một vạn, tổn thất tám nghìn."

Cánh ong bị nến thiêu cháy, biến thành ba con sâu bò trên bàn, dù vậy chúng vẫn ra sức tranh nhau bò tới cây nến.

Lý Tư tới bắt lấy ba con ong dính vào cây nến, đau lòng không thôi, năm nay mới nuôi được một trăm hai chín con, giờ bị hủy mất ba con to nhất rồi, làm gì có chuyện bỏ qua bốn tên tội đồ bao gồm Lý Thừa Tu.

Lý Thừa Tu nhìn Lý Tư cầm gậy truy sát ba đứa bé, lòng run run, thấy tốt nhất là nên hôn mê, tránh lát nữa chịu nhục.

Tam Phì vừa quay về, hắn nói:" Làm phiền kéo chăn lên che mặt ta được không? Ta muốn ngủ một lúc."

Khi trời sáng Lý Tích tới.

Thấy Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đang phục vụ Lý Thừa Tu ăn cơm, lòng vô cùng vui vẻ, nhất là thấy đám Vân Cẩn y phục xộc xệch, cho rằng tiểu nhi tử của mình đã hòa nhập được vào vòng tròn nhỏ này rồi.

Ôn Hoan đút thìa canh gà sâm vào miệng Lý Thừa Tu, nói nhỏ:" Ngươi sẽ không mách lẻo chứ?"

Lý Thừa Tu nuốt canh sâm, tựa cười tựa không nhìn Ôn Hoan. Ôn Hoan chu đáo lau miệng cho hắn:" Là do ngươi đề nghị bọn ta dùng ong đầu hổ giúp phía dưới của ngươi mau to lên đấy nhé."

Lý Tích đi tới khen Ôn Hoan:" Tốt, tốt, mấy đứa tuổi tác tương đương, nên yêu thương nhau."

Ôn Hoan ngượng ngùng nói:" Thừa Tu ca ca rất tốt, nửa đêm tỉnh dậy, kể cho bọn cháu nghe không ít chuyện vui ở Điền Nam."

Lý Tích vuốt râu:" Mặc dù tiếng Thừa Tu ca ca này làm bối phận lão phu giảm đi hai cấp, có điều thế cũng tốt, đám trẻ tuổi các ngươi tự luận bối phận bản thân là được."

Ôn Hoan lễ phép cáo lui, nhường lều lại cho hai cha con Lý Tích.

Lý tích kiểm tra kỹ thương tích của ấu tử, hỏi:" Cảm giác thế nào?"

Lý Thừa Tu không biết nói ra sao, giọng có phần hậm hực:" Điền Nam là chốn hồng hoang man di, nhưng không man di bằng nơi này."

Lý Tích đút canh gà cho Lý Thừa Tu:" Chính vì thế ta mới ngầm để hoàng đế điều con từ Điền Nam vè. Hơn nữa thân phận con cũng bại lộ rồi, tiếp tục ở lại Điền Nam sẽ nguy hiểm."

"Giờ con tới đây, thân thể bị tổn thương, hoàng đế không có lý do gì để hành hạ con thêm, hơn nữa ta lui rồi, chuyện che giấu con coi như đã qua."

Lý Thừa Tu nói:" Kính Nghiệp sợ sẽ không để con yên đâu."

Lý Tích phất tay:" Mặc kệ hắn, đừng nghĩ hắn vứt bỏ Thổ Cốc Hồn, ngầm chạy về Đại Đường là không ai biết, chuyện này cha sẽ xử lý tốt."

"Đừng giết hắn, hắn muốn gì cha cứ cho hắn, con vẫn nói câu đó, không phải do hai tay con giành được, con sẽ không cần."

"Con nên học mấy đứa tiểu tử Vân gia, bọn chúng chưa bao giờ cho rằng có được giúp đỡ từ trưởng bối là sỉ nhục. Ngược lại, mục tiêu của chúng là đạt được mục đích, còn quá trình, chúng không bận tâm."
Bình Luận (0)
Comment