Q6 - Chương 005: Nguyện làm đốm lửa.
Q6 - Chương 005: Nguyện làm đốm lửa.Q6 - Chương 005: Nguyện làm đốm lửa.
Ôn Nhu lần đầu tiên thấy nam nhân thêu thùa, hơn nữa còn là loại nam nhân tới không thể nam nhân hơn như Vân Sơ.
Nhìn ngón tay y linh hoạt dùng kim thêu gì đó trên tấm lụa đỏ, Ôn Nhu nhìn tới thất thần:" Ngươi biết làm việc này từ bao giờ thế?"
Vân Sơ ngẩng đầu lên:" Ngươi ngạc nhiên cái gì nhỉ, ta một mình nuôi Vân Na lớn lên, không biết thêu thùa khâu vá sao được? Ngươi lại không phải không biết nha đầu đó nghịch thế nào, y phục cứ hai ba ngày lại rách rồi, không biết may vá thì vứt đi ra?"
Nhắc tới nha đầu đó lòng vừa giận vừa thương, thứ khốn kiếp đó nói đi là đi một mạch, uổng công ca ca yêu thương bao nhiêu năm.
Ôn Nhu nhìn món đồ thêu bán thành phẩm của Vân Sơ, phát hiện ra y đang thêu sao năm cánh màu vàng, một ngôi sao lớn, năm ngôi sao nhỏ bố trí ở vị trí rất thuận mắt, nhìn là biết có tính toán kỹ lưỡng.
Hiện giò mới chỉ thêu xong ba ngôi sao nhỏ, ngôi sao dưới cùng mới hoàn thành một nửa.
"Đây là cái gì thế?" Ôn Nhu nhìn trái nhìn phải không ra công dụng của thứ này:
"Đám Tư Tư chính thức bái làm môn hạ của ta được năm năm rồi, đợi chúng xuất sư, ta sẽ tặng cái này cho bọn chúng."
"Lý Tư, Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, mới có bốn ... À còn cò Lý Thừa Tu."
Vân Sơ gật đầu:" Bao năm qua ta luôn tìm kiếm đứa bé có thể kế thừa y bát của ta, bây giờ vừa vặn gom được năm đưa, thỏa mãn nguyện vọng bao năm của ta."
Ôn Nhu tò mò:" Xưa nay ngươi luôn kén chọn, sao đã nhìn trúng Lý Thừa Tu nhanh thế?"
"Không phải ta chọn, mà là Anh công chọn."
"Ngươi tin Anh công như thế à? Phải biết ông ta thích thằng nhãi đó rất có thể vì nó là ấu tử của ông ta." Vân Sơ dừng tay:" Ngươi đừng nói lời trái lòng nữa, Anh công là người thế nào, ngươi còn rõ hơn ta. Một đứa bé không xứng đáng, dù có là thân sinh nhi tử, ông ta cũng vứt bỏ, ông ta vì đứa bé này suýt trở mặt với hoàng đế. Chứng tỏ đứa bé này đán để ta ghé mắt."
"Ta nghe Tam Phì kể chuyện tối qua hắn giao phong với mấy đứa bé, tuy không tính là tốt, song cuối cùng lật ngược tình thế, coi như cũng là đứa cứng đấy, dũng mưu đều đủ cả"
Ôn Nhu thấy không thuyết phục:" Trường An đâu thiếu niên tuấn kiệt, như Vương Bột, Dương Quýnh, Lạc Tân Vương đều là thần đồng một thời, vì sao ngươi không chú ý.
“Ta không coi trọng thi từ ca phú.”
"Ý ngươi là người ta làm thi phú lợi hại tới mấy cũng chẳng bằng ngươi nên ngươi xem nhẹ?”
Vân Sơ cười to:" Đúng thết"
Ôn Nhu trợn mắt:" Lời như vậy mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được à?"
"Thì sự thật là thế mà."
Không thèm nói chuyện với thứ cuồng đồ nữa, Ôn Nhu phất tay áo bỏ đi, Vân Sơ cười vui vẻ, tiếp tục thêu cờ đỏ, còn lẩm bẩm:" Thế nào cũng có một ngày ta cắm lá cờ này khắp nơi."
Ở Đại Đường muốn an thân lập mệnh thì tư lịch rất quan trọng.
Vân Sơ là Hồng Kỳ đời đầu của Đại Đường, y muốn làm một đốm lửa, đợi khi đốm lửa của y có thể thiêu cháy thảo nguyên thì có lẽ y không còn trên đời nữa. Có điều không sao, chỉ cần đốm lửa đó còn.
Chính đảng Vân Sơ gia nhập trước kia chính là chuyên gia tạo phản, bản lĩnh y học được toàn là dùng để tạo phản, sau khi đi làm thì phụ trách công tác quân chúng, y biết rất rõ làm sao để tổ chức quần chúng, phát động quần chúng lên tiếng. Nhưng năm tháng sau đó quốc gia trở nên giàu có mới dân không dạy bọn trẻ tạo phản thế nào nữa. Chống áp bức, chống bóc lột, xã hội đại đồng chính là nội dung hạch tâm của chủ nghĩa cộng sản, không có nó thì không có cộng sản.
Nhìn ngôi sao vàng năm cánh cuối cùng được thêu xong, Vân Sơ cắn đứt chỉ, giũ lá cờ ra, ngắm nghía một lúc gấp ngọn gàng, cho vào hộp đàn hương, khóa lại rồi giao cho phu nhân.
Lá cờ đỏ được khó lại, dã tâm bành trướng của Vân Sơ dần lắng dịu, đây là một kế hoạch cực kỳ dài hạn, nhất định phải đi từng bước vững chắc, cẩn thận thế nào cũng không quá.
Khi bắt đầu xử lý công vụ, Vân Sơ thấy tin tức phía U Châu truất trí đại sứ Hách Xử Tuấn truyền tới, Doanh Châu bất ổn, hắn phái Vương Hiếu Kiệt suất lĩnh tám nghìn thiên sư tới chi viện cho Quách Đãi Phong.
Chính vì Doanh Châu có biến, nên Quách Đãi Phong vốn bị hoàng đế triệu hồi tạm chưa về, tiếp tục thống lĩnh binh mã Doanh Châu đàn áp địa phương, đợi cục diện bình ổn mới quay về.
Chuyện này rất có thể là kế hoán binh của Quách Đãi Phong, hỗn loạn của Doanh Châu khả năng là do hắn gây ra, để giải vây cho bản thân.
Mới đầu Vân Sơ cho rằng người Khiết Đan lam loạn, nhưng giờ mới hiểu, không phải người Khiết Đan, mà là người Hề, đúng thế, chính là bộ lạc đang tranh đoạt mục trường với người Khiết Đan.
Nhìn những báo cáo này, Vân Sơ khẳng định ngay, người Hề bị oan.
Tên Vương Hiếu Kiệt ở Tây Vực là Mông Trì đô hộ không phải kẻ từ tế, đuổi toàn bộ người Đột Quyết ra khỏi đô hộ phủ, sau đó báo lên triều rằng trong đô hộ phủ không còn bóng người nữa, muốn mang quân về triều. Kết quả bị đàn hặc, còn bị Vân Sơ đi khai thác thương đạo Tây Vực áp giải về.
Không biết tên này lo lót thế nào, chức vị không giảm còn tăng, giờ là Ưng dương tướng quân rồi, phải thừa nhận hắn có thủ đoạn.
Nơi khác phản loạn Vân Sơ chẳng bận tâm, chỉ có Doanh Châu loạn sẽ lan tới toàn bộ An Đông đô hộ phủ, ngay cả mấy châu quận mới đầu hàng ở Liêu Đông cũng liên lụy. Nếu như xuất hiện nhân tố không thể khống chế, Đại Đường sẽ phải tổ chức một cuộc đông chinh tốn kém nữa.
Quốc sách Đại Đường bây giờ là cố gắng giảm thiểu phát sinh chiến tranh, giảm bớt gánh nặng của bách tính, để bách nghỉ ngơi dưỡng sức, giấu tiên vào dân.
Vân Sơ không muốn tiết tấu này bị làm loạn, phái loại người như Vương Hiếu Kiệt đi Doanh Châu cũng là lựa chọn không tệ, tuy sẽ chết rất nhiều người.
Vì Bùi Hành Kiệm chém giết ở Lâm Truy, cho nên hoàng đế không thể không ở lại thêm một thời gian, liên tục tiếp kiến quan viên nghỉ hưu, cùng với danh sĩ, hiếu liêm địa phương.
Trong quân doanh vì thế suốt ngày yến tiệc, ca vũ không dứt.