Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1236 - Q6 - Chương 006: Lý Thừa Tu Muốn Cáo Ngự Trạng.

Q6 - Chương 006: Lý Thừa Tu muốn cáo ngự trạng. Q6 - Chương 006: Lý Thừa Tu muốn cáo ngự trạng.Q6 - Chương 006: Lý Thừa Tu muốn cáo ngự trạng.

Nẹp cố định trên người Lý Thừa Tu đã được lấy ra, mặc dù đi đưng rất bất nhã, mỗi ngày hắn từ sáng sớm đã tới trung quân của hoàng đế đợi tuyên triệu. Dù sao hoàng đế gọi hắn về, an bài thế nào phải nghe hoàng đế.

Nhưng hoàng đế suốt ngày tiếp kiến nhân sĩ địa phương, tựa hồ quên mất Lý Thừa Tu rồi, nên mỗi sáng hắn tới trung quân, đến chiều mới về.

"Có phải ngươi bị ngốc không? Rõ ràng bệ hạ không gặp ngươi mà ngươi còn đi." Ôn Nhu đặt bát mỳ xuống, lau miệng mới nói:

Lý Thừa Tu vẫn ăn ngấu ăn nghiến:" Ta muốn nói chuyện với bệ hạ."

Địch Quang Tự đưa bát không cho Tam Phì lấy thêm, nhân lúc miệng không có cái ăn, nói:" Ngươi muốn nói gì với bệ hạ thì chuyển lời cho lão đại, để lão đại nói còn nhanh hơn."

Lý Thừa Tu ngẫm nghĩ một lúc, đặt đũa xuống:" Phó binh Kiếm Nam quá thảm, đều là người Đại Đường, không thể vì họ là chuế tế, tội tù mà không coi họ là người. Lên chiến trường ít nhất cũng phải cho họ vũ khí chứ? Không thể phát một cái cuốc, bắt họ đi nạp mạng."

"Đám man di ở Kiếm Nam, Điền Nam có phải là tay không đâu, bọn chúng có giáp trúc, lợi hại hơn có giáp mây, đao thương còn không chém nổi, nói gì tới phó binh cầm cuốc, gậy gỗ. Làm thế không tốt, khiến người Đường nạp mạng vô ích."

"Giáp mây à? Là giáp mây mà Gia Cát Lương hỏa thiêu ấy à?" Ôn Nhu kích động:" Sư phụ lúc rảnh rỗi kể chuyện cho bọn ta nghe, nói loại giáp đó dùng dây mây trăm năm trong rừng ngâm với dầu đồng, chín lần ngâm chín lần hấp mới thành, đao thương bất nhập."

"Đáng sợ nhất là vùng Điền Nam đó nhiều sông, không có đường, gặp phải sông lớn có thể dùng giáp làm bè vượt sông."

"Thứ duy nhất mà quân giáp mây sợ là lửa, sao các ngươi không phóng hỏa đốt chúng?” Nghe những lời như của thằng ngốc ấy, Lý Thừa Tu dứt khoát phủ định:" Quân giáp mây không sợ lửa, khi tác chiến chúng bôi bùn lên giáp, nấp trong khu rừng ẩm thấp, các ngươi căn bản không nhìn ra. Bọn ta liên tục bị tập kích, tử thương rất nhiều."

"Phóng hỏa à? Ngươi nói dễ nghe nhỉ, bọn ta còn muốn đốt lửa nấu cơm, nhưng mà không cháy được, trong rừng cái gì cũng ướt, dù ném du hỏa đạn tới chỉ cháy một lúc, đợi hết dầu là tắt luôn, chẳng cháy được cái gì."

"Đám giao úy vì đề phòng bị tập kích mà xếp phó binh trên cùng, ta kiến nghị lên đoàn trưởng hai lần, để giáp sĩ lên trên cùng, bị mắng hai lần."

"Ta không phục, ta phải gặp bệ hạ, ta phải nói thảm cảnh của phó binh."

Đám Vân Cẩn nhìn nhau, chuyện có vẻ không đơn giản như họ nghĩ, cẩn thận hỏi:" Chiến sự bên đó rốt cuộc sao lại nổ ra, người ở đó không chịu vương hóa à?"

Lý Thưa Tu lắc đầu:" Không phải, khởi đầu thế nào thì ta không biết, chỉ biết đô úy nhà ta gom được một đống vật tư, đem tặng bọn họ, để họ ở rừng ra lấy. Bọn họ tới, kết quả đô úy bọn ta hạ lệnh giết sạch."

"Làm thế vài lần, đám man di không mắc bấy nữa."

"Ta thấy tâm nhìn đô úy quá hạn hẹp, có thể cho họ thật nhiều, dụ họ từ trong rừng ra tụ cư, đợi họ lập thành trại, trại thành trấn, trấn thành tiểu thành, lúc đó mới tính giết hay không giết càng tốt hơn."

Ba người Vân Cẩn đặt bát xuống bỏ đi, tên đô úy đó tất nhiên là quân khốn kiếp ngu dốt, Lý Thừa Tu cũng chẳng khá hơn, rốt cuộc là chém giết vô nghĩa, nghe cũng phí công, chiến đấu như thế thẳng có gì vinh dự, chết thì phí công.

Không chỉ ba đứa bé, cả Vân Sơ và Lý Tích đều thấy hành vi của Lý Thừa Tu cố chấp, ấu trĩ, song chẳng ai ngăn cản hay phản đối.

Cho nên sáng hôm sau Lý Thừa Tu lại tới đại doanh của hoàng đế ở trung quân, đợi hoàng đế triệu kiến. Có điều lần này thì Lý Tư, Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đi cùng.

Tảo triều ngoài chốn hoang vu thì vẫn trang nghiêm, nơi nay trừ không có cung điện nguy nga ra thì không khác gì tảo triều bình thường. Lý Trị ngồi trên tấm thảm, sau lưng là ruộng lúa mạch bao la sắp thu hoạch.

Người tham gia triều hội hôm nay rất nhiều, chủ yếu là là thảo luận cho các nước phiên thuộc cùng hoàng đế lên đỉnh Thái Sơn.

Đối với các nước phiên thuộc, đây là vinh dự lớn, nước nào được theo hoàng đế Đại Đường lên Thái Sơn, sẽ thành quốc gia không bị chinh phạt thực sự.

Vân Sơ ngồi ở vị trí hàng ngũ văn thần, đầu đội mũ tiến hiền, người mặc áo bào tím, uy nghiêm phát ra làm người ra không để ý tới gương mặt trẻ quá đáng của y.

À phải rồi, hai ngày trước Vân Sơ đã vượt qua Lam Điền huyện công, tấn tước thành Lam Điền quận công, nếu tiến thêm một bước sẽ đạt tới đỉnh cao của thần tử, quốc công.

Chức vị của y cũng từ Trường An phó lưu thủ thành Trường An lưu thủ, song vẫn kiêm chức huyện lệnh Vạn Niên, thậm chí có thể nói đó mới là chức vụ chủ yếu của y. Trường An lưu thủ còn một vị nữa là Lưu Nhân Quỹ, chỉ cần Lưu Nhân Quỹ không chết thì chức danh của y chỉ là danh hão.

Bách quan bây giờ chẳng cách nào có định vị chuẩn xác cho quan chức của Vân Sơ nữa, không biết nên coi y là văn thần hay võ tướng.

Nên tình hình của Vân Sơ bây giờ khá là không hay, giống như con dơi vậy, người ta không biết xếp nó vào loại chim hay thú.

Triều đường lúc nào cũng tranh luận kịch liệt, Hồng lư tự, lễ bộ chủ khách tỉ với các đô hộ phủ không ai nhường ai, đều muốn nước phiên thuộc mình tiến cử có vinh quang này.

Nay các nước phiên thuộc với Đại Đường mà nói không đủ trọng lượng nữa, các trọng thần không muốn qua lại quá thân mật với họ.

Đối với Đại Đường mà nói nước phiên thuộc thực sự chỉ còn nước Oa và Thổ Phồn.

Nói là đám quan viên kia tranh giành hạn ngạch cho các nước phiên thuộc, chẳng thà nói bọn họ tranh đoạt hạn ngạch cho nha môn của mình. Dù sao số thần tử được cùng hoàng đế lên Thái Sơn có hạn, chỉ có chín mươi chín người. Trên điều đường tìm ra chín mươi chín viên quan cấp bậc cao hơn hồng lư tự thiếu khanh, chủ sử chủ khách ti hay đô hộ phủ quá dễ, nên họ chỉ còn cách mưu tính hạn ngạch nước phiên thuộc.

Lý Trị nghe tranh cãi phát chán, thi thoảng lại đưa tay vò nát bông lúa mạch sắp chín ở ruộng lúa phía sau, thổi vỏ mạch đi, thưởng thức mạch thơm ngọt.

Ăn vài miếng, chắc là thấy không hợp khẩu vị, liền bảo Thụy Xuân mang lò đất tới, nhổ thêm vài bông lúa mạch đặt lên bếp nướng.

Thứ này tự làm lấy để ăn mới thú vị, ăn mạch nướng một lúc, miệng hắn đã đen xì.

Lý Trị tự ăn no rồi còn nướng lúa mạch thưởng cho đại thần, Vân Sơ cũng may mắn được chia năm bông. Thế là một số người miệng con đen hơn cả Lý Trị.

Vân Sơ để ý hết toàn bộ chuyện này, lòng tin của Lý Trị đã bộc phát mạnh mẽ, hắn không còn để ý tới lễ nghi nữa.

Giống như năm xưa thái tông hoàng đế vừa gãi chân vừa cùng các đại thân thảo luận chuyện diệt Đông Đột Quyết vậy, đều là biểu hiện tự tin mười phần.

(*) Năm nay mình thay 2 bàn phím rồi, giờ dùng cái thứ 3 cũng bắt đầu có vấn đề, ấn space là nó cách vài phát, hồi xưa bàn phím 100k dùng vài năm, giờ toàn hàng giả với nhái.
Bình Luận (0)
Comment