Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1237 - Q6 - Chương 007: Đưa Tiền Học Rồi Tính.

Q6 - Chương 007: Đưa tiền học rồi tính. Q6 - Chương 007: Đưa tiền học rồi tính.Q6 - Chương 007: Đưa tiền học rồi tính.

Khó khăn lắm mới đợi được Thụy Xuân hô thoái triều, Lý Trị lập tức bò dậy, gọi gấu lớn đợi đằng xa, đi thẳng vào rừng hạnh gần ruộng lúa mạch, tuy vừa mới vào tháng năm, một số hạnh trên cành đã vàng rồi, nhìn vô cùng thích mắt.

Tới tận khi thoái triều, Vân Sơ vẫn không hiểu kết quả tranh cãi trên triều là gì, từ khi trên triều thiếu đi những người cầm cương như Chử Toại Lương, Trường Tôn Vô Ky hay Lý Tích. Triều hội đa phần luôn kết thúc như thế, không ai đủ úy đưa ra tiếng nói có trọng lượng, nên cãi nhau bất phân thắng bại. Nhưng mà nhìn đám người Hồng lư tự cười toét cả miệng thì hẳn là họ chiến thắng cuộc tranh luận này.

Rời vòng bảo vệ của túc vệ hoàng đế, coi như rời khỏi nội cung, Vân Sơ nhìn thấy Lý Thừa Tu mặc giáp đứng thẳng tắp bên đường.

So với Lý Thừa Tu cứ như bị phạt đứng, đám Lý Tư trông tuy tiện hơn nhiều, bọn chúng ngồi vắt vẻo trên hàn rào lớn, buồn chán đung đưa chân, bốn con chó ở dưới thi thoảng nhảy lên đớp hờ chân bọn chúng như câu cá.

Văn thần võ tướng đi ngang qua nhìn chúng một cái rồi đi, đám Lý Tư thì cứ ngồi im tại chỗ.

Không phải vì đám trẻ con này không biết lễ nghi, vì có Lý Tư ở đó, nếu bọn chúng tới thi lễ thì chẳng biết ai phải thi lễ với ai, thôi thì khỏi tới cho xong.

Các đại thần nhiều nhất là nhìn Lý Tư, sau đó là đám Vân Cẩn, thậm chí có người nhìn bốn con chó, còn Lý Thừa Tu đứng như bị phạt ở đó thì chẳng ai ghé mắt, chỉ coi là một tên hộ vệ.

Vân Sơ ôm hốt bản đi tới trước mặt Lý Thừa Tu:" Làm việc phải chú ý phương pháp, không nên giao hết quyền chủ động cho người khác."

Lý Thừa Tu chắp tay thi lễ:" Xin tiên sinh chỉ cho một con đường sáng."

Vân Sơ đánh mắt về phía rừng hành:" Tình cờ gặp là được."

Lý Thừa Tu hiểu ra ngay, chắp tay tạ ơn Vân Sơ rồi nhìn về phía Lý Tư. Lý Tư đắc ý nhảy từ trên hàng rào xuống, tới trước mặt Lý Thừa Tu:" Gọi một tiếng lão đại, a sẽ dẫn ngươi vào rừng hái hạnh."

Lý Thừa Tu ngần ngừ, cân nhắc một hồi cắn răng thi lễ:" Xin lão đại giúp cho."

Lý Tư vỗ giáp ngực Lý Thừa Tu:" Cởi giáp ra, đừng làm bản thân như thích khách ấy."

Có Lý Tư là đủ rồi, Vân Sơ cầm hốt bản gia nhập đội ngũ thoái triều, không can dự vào chuyện của bọn trẻ con.

Lý Tích đứng đằng xa nhìn một lúc, thấy đám Lý Tư dẫn Lý Thừa Tu đi rồi, tới cạnh Vân Sơ:" Sao rồi?"

Vân Sơ đáp:" Trên đời này chỉ có Khương Tử Nha là có thể dùng lưỡi câu thẳng để câu cá thôi, không nên phổ biến."

Lý Tích bực bội:" Ý ngươi là sự kiên trì của nó không đáng giá một đồng à?"

"Lão sư của ta là Lý Nghĩa Phù, ông nghĩ ta học được cái gì tử tế à?"

"Làm thế là không đúng."

Vân Sơ cười to:" Đúng với sai do ai phản quyết? Kẻ phàm phu không hiểu nổi kiến giải thánh nhân, cho dù là biết cũng chẳng lý giải nổi. Với bọn họ, những thứ không thể lý giải đều là sai."

"Con người luôn chỉ lý giải chuyện mình muốn tiếp nhận, vượt qua phạm trù đó, bọn họ dễ gán cho nó là sai lầm, lãng phí rất nhiều thứ hay, cảnh đẹp."

Lý Tích hừ một tiếng:" Lão phu không tin ngươi siêu thoát như vậy."

Vân Sơ lắc đầu:" Sai rồi, ta không siêu thoát, đơn giản là ta không dễ phán định đúng sai thôi, mà dùng kiểm nghiệm để xác nhận chân lý, xem cái gì qua được thực tiễn thì cái đó đúng."

"Ngoài ra, ông còn chưa nộp tiền học, ta đã giúp nhi tử của ông rồi, muốn ta lo lắng thêm cho nó thì đưa tiền học rồi dâng trà mời thầy, không phải đứng đây chất vấn việc làm của ta." Vân Sơn nói xong phất tay bỏ đi:

Rừng hạnh vốn là của nhà ai đó, bây giờ la của Lý Trị. Đợi Lý Trị đi rồi rừng hạnh này sẽ biến thành của quan phủ, quan phủ mỗi năm sẽ vận chuyển quả chín tới Lạc Dương, tuy hạnh mềm, khó vận chuyện, dễ thối. Có điều khônh sao, dù nó nát như vỡ rồi thì giỏ hạnh đó cũng phải đưa tới Lạc Dương, đó là quy của hoàng gia.

Là một loại phương thức tuyên thệ chủ quyền.

Đương nhiên quan phủ cũng không ngốc tới mức thực sự đem hạnh tươi tới Lạc Dương, làm thế dễ bị Lý Trị chặt đầu, chắc là sẽ chế tác thành hạnh khô, mứt gì đó.

Lý Trị đi vào rừng hạnh, bên trong ngay cả một chiếc lá rụng cũng không có, mặt đất càng được hất nước sạch để tránh bụi. Con gấu lớn vui sướng lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó đứng dậy dùng móng giật hạnh ăn.

Lý Trị khinh bì nhìn con gấu nhét hạnh xanh vào mồm, gấu lớn ăn rất ngon, nghe nó nhai rào rào mà Lý Trị ứa nước miếng. Sau đó con gấu lớn vì chua quá nhổ hạnh đi, nước dãi không cách nào ngăn được.

Đá con gấu dãi dớt ròng ròng một cái, Lý Trị nhìn quả hạnh vừng rực trên cành, lập tức có bột năm hoạn quan nhanh nhẹn leo lên cây.

Nhưng đám người này vừa lên cây thì nhìn thấy cành cây cách đó không xa đã có một người.

Hoạn quan cả kinh, không nói một lời nhào tới cành cây đó.

Thân thể của Lý Thừa Tu rất linh hoạt, mặc dù vết thương khiến hắn hành động hơi bất tiện, song nhờ bản lĩnh leo cây học ở Điền Nam, khiến hắn có rất nhiều cơ hội đu bám luồn lách tronh rừng hạnh.

Khi Lý Trị đang chắp tay sau lưng nhìn mấy người truy đuổi nhau trên cây thì Lý Tư nhún nhảy tới, chỉ tay hỏi:" Phụ hoàng, thấy tiểu đệ của con ra sao?"

Lúc này đám võ hoạn quan đa ép Lý Thừa Tu vào góc chết, sắp hết chỗ để chạy, Lý Trị hỏi:" Đây là ấu tử của Anh công đấy à?"

"Vâng ạ, ngốc lắm."

"Được Anh công coi như bảo bối để giấu đi thì làm sao mà ngốc được? Hắn bái làm môn hạ của sư phụ con rồi sao?"

Lý Tư lắc đầu:" Chưa ạ, nên kéo tới cho phụ hoàng xem xong rồi mới tính."

Lý Trị không nói gì cả, có điều không vui lộ rõ ra mặt.

Cho nên khi Vân Cẩn tới thi lễ, Lý Trị ấn đầu nó nói:" Đây mới là đứa ngốc."

Lý Tư phản bác ngay:" Vân Cẩn không ngốc."

Lý Trị cười mỉa:" Không ngốc sao lại cưới con? Quan trọng nhất là nó hình như còn thích con."

Lý Tư nghe vậy "òa" một tiếng khóc to.

Vân Cẩn thoát khỏi tay Lý Trị, tới ôm Lý Tư còn cao hơn mình nửa cái đầu an ủi, lấy khăn tay nước mắt, nước mũi của Lý Tư, động tác rất thuần thục.

Lý Trị ở bên nhìn cảnh đó mà khó chịu, tiếp đó quay sang Ôn Hoan và Địch Quang Tự đứng đó giả vờ tượng gỗ, mấy con chó thì lảng vảng ở xa không dám lại gần, hiển nhiên thân hình khổng lồ của con gấu lớn gây sức ép cho chúng.

"Ngươi là nhi tử của Ôn Nhu à?"

Ôn Hoan lập tức cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, lại còn đưa đầu mình tới để Lý Trị chơi đùa.

Thứ dâng tới tận cửa Lý Trị không thèm, bẹo má Địch Quang Tự:" Đứa này trông chắc khỏe đấy."

Địch Quang Tự chất phác nói:" A gia thần bảo phải có thân thể khỏe mạnh mới có thể cống hiến được cho Đại Đường."

Lý Trị bĩu môi:" Câu này không giống lời người thật thà như cha ngươi dạy, àa giống lời không thật lòng của Vân Sơ."

Địch Quang Tự tủi thân:" A gia thần thường nói đại trượng phu phải lấy quốc sự làm trọng."

Lý Trị cười to vỗ má phính của Địch Quang Tư:" Được được được, coi như ngươi nói thật."
Bình Luận (0)
Comment