Q6 - Chương 008: Là mưu tính thật sao?
Q6 - Chương 008: Là mưu tính thật sao?Q6 - Chương 008: Là mưu tính thật sao?
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lý Thừa Tu rốt cuộc không còn đường chạy bị đám hoạn quan tóm lấy, trói lại đưa tới trước mặt Lý Trị, nếu không phải đoán ra người này do An Định công chúa dẫn vào thì bọn họ đã giết ngay không cần hỏi.
Lý Trị trước tiên đánh giá thiếu niên này một lượt, lãnh đạm nói:" Anh công muốn ngươi nói gì với trâm?"
Lý Thừa Tu quỳ một chân dưới đất, gáy bị người ta ấn cho không ngẩng lên được, phải quỳ cả hai chân, vùng vẫy một lúc rồi nói lớn:" Xin bệ hạ cho phó binh Điền Nam một con đường sống."
Câu này rõ ràng ngoài dự liệu của Lý Trị, hắng giọng mấy tiếng hỏi lại:" Ngươi nói cái gì?"
Lý Thừa Tu lần nữa nói lớn:" Khải tấu bệ hạ, Điền Nam chiết trùng phủ không coi phó binh là người, tùy tiện dùng họ đi nạp mạng. Xin bệ hạ nể tình họ cũng là người Đường, cho họ một con đường sống."
"Với danh vọng của phụ thân ngươi trong quân đủ để ngươi làm được việc này, sao phải bỏ gần tìm xa?"
"Uy của gia phụ chỉ có tác dụng nhất thời, không có tác dụng cả đời."
Sương giá trên mặt Lý Trị tan đi đôi chút, phất tay:" Dù là thế ngươi cũng nên khiếu nại lên thượng quan, chứ không phải là đi cáo ngự trạng. Lý Thừa Tu, ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
"Ngươi đang đàn hặc thượng quan của ngươi coi rẻ mạng người, dưới tố cáo trên, bất kể đúng hay sai, ngươi đều phải bị phạt trước."
Lý Thừa Tu cố gắng ngẩng cái đầu đã đầm đìa mồ hôi lên, gian nan nói:" Thần nguyện ý."
Lý Trị nhìn sang Lý Tư được Vân Cẩn an ủi đang ăn hạnh:" Sư phụ ngươi và Anh công có ý gì, nếu hắn đã tìm tới chỗ trẫm, chứng tỏ hai người đó đều đồng ý." Lý Tư nhả hạnh ra mới đáp như học thuộc lòng:" Anh công nói, tội tù sở dĩ làm phó binh là vì giảm thiểu tiêu hao thuế do phải nuôi họ, dùng chuế tế là vì chuế tế làm hỏng lễ nhân luân, trừng phạt để răn đe người sau."
"Sư phụ con nói, quốc pháp không được tùy tiện phế trừ, luận pháp định ra la có nguyên nhân, đã được cân nhắc thiệt hơn mới quyết định. Không thể vì một người, một việc, một vùng nào đó có sai lệch mà cho rằng luật đó không đúng."
Lý Trị quay sang Lý Thừa Tu:" Nghe thấy chưa, bất kể lời của Anh công hay của Vân Sơ cũng chính là lời trẫm muốn nói với ngươi."
"Ngươi chấp dịch ở Điền Nam, tuy từng lập không ít công trạng, nhưng vì chuyện phó binh mà thường xung đột với quan trên, thậm chí khi quan trên đã ra quyết định vẫn cực lực phản đối."
"Người như ngươi không thích hợp làm phủ binh, cởi giáp đọc sách đi."
Lý Thừa Tu giọng run run, nếu chuyện này do hoàng đế nói ra, hắn cả đời đừng mong cầm quân nữa :" Xin bệ hạ thương xót phó binh."
"Vừa rồi lời trẫm nói uổng công à?”
"Phó binh cứu thần hai lần, thần hận không thể lấy mạng báo đáp."
Lý Trị giận tới bật cười, gật đầu liên hồi:" Nếu như ngươi tình sâu ý nặng như vậy, thế thì tới doanh phó binh làm giáo úy đi, để trẫm xem ngươi đối xử với phó binh ra Sao.
Lý Thừa Tu hoàn hồn, dập đầu:" Đa tạ ân điển bệ hạ."
Lý trị hừ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, gấu lớn chảy nước dãi ròng ròng bám theo, thi thoảng quay đầu nhìn đám Lý Tư, nó mơ hồ ngửi thấy mùi Vân Sơ trên người những người này.
Ôn Nhu lấy quân tượng đá quân mã của Vân Sơ sang bên, nói:" Có phải ta đa nghỉ không? Nếu thằng nhãi đó được Anh công coi trọng như vậy, ta không nghĩ hắn là người vi tình nghĩa mà quên mình vậy đâu."
Hai người bọn họ đều đã xem tài liệu của Lý Thừa Tu ở binh bộ, hắn có hai mươi bảy thủ cấp địch được ghi nhận, một lần công phá thành, với công lao đó miễn cưỡng có thể thăng lên biệt tướng.
Biệt tướng là thân tướng của đô úy, phụ trách lâm trận phá thành nhổ trại, chính là vị trí chết nhiều nhất trong quân, Ôn Nhu thà tin thằng nhãi đó sợ chết còn hơn là tin hắn có tình nghĩa.
Vân Sơ đưa một tốt qua sông:" Trang bị của phó binh không bằng phủ binh, song chỉ kém khải giáp thôi. Từ khi hỏa khí xuất hiện, khải giáp không còn quá quan trọng nữa, nhất là gặp phải du hỏa đạn, phó binh không khải giáp có lẽ tỉ lệ sống còn cao hơn, còn phủ binh có khải giáp thì chỉ có chết cháy."
Ôn Nhu bật cười:" Ngươi nghĩ hắn nhìn ra điểm này à? Đánh giá hắn quá cao rồi."
Vân Sơ nhún vai:" Nãy thì ngươi đánh giá cao hơn, giờ lại hạ thấp hắn, chúng ta không biết nhiều về hắn, nên cứ giả thiết hắn nhìn ra vậy đi, chứ giống như ngươi ta, bảo hắn trượng nghĩa lên tiếng vì phó binh, ta không tin dù chỉ một chữ. Ít nhất không cần dùng cách này giải quyết."
Ôn Nhu trầm ngâm một lúc mới đặt cờ:" Được rồi, cứ giả định như vậy đi, trước tiên là trượng nghĩa lên tiếng, lấy thiện cảm của phó binh, thông qua chọc giận bệ hạ...
Nói tới đó mắt hắn sáng lên:" Với tính cách của bệ hạ, nếu hắn cứng đầu thì ắt sẽ giao cho hắn làm giáo úy suất lĩnh phó binh, chuyện này gần như chắc chắn."
"Không thể nào, là ta nghĩ nhiều rồi, chuyện này nếu là ngươi hay ta mưu tính, có thể làm được tới mức đó, nhưng nếu là thằng nhãi mười mấy tuổi, không phải vớ vẩn sao? Quá nhiều chỉ tiết không chắc chắn."
"Đến lượt ngươi rồi." Vân Sơ giục:" Thành công thì một bước lên trời, thành nhân vật có tiếng nói trong giới phó binh, nếu thất bại ... Hắn mất thêm cái gì?"
"Chịu chút đau đớn da thịt, nhưng có tiếng tăm trong quân đội, lập nên cơ sở sau này ... Đi mau đi, đừng có mỗi lần sắp thua rồi lại giả vờ nghĩ nọ nghĩ kia. Lão tử thừa biết chiêu của ngươi!"
Cuộc nói chuyện giữa Vân Sơ và Ôn Nhu, Lý Tư ở rừng hạnh nên không nghe thấy, lòng thương xót vị giáo uy phó binh vừa ra lò này. Vân Cẩn kéo Lý Thừa Tu vẫn còn quỳ dưới đất lên:" Không sao cả, chúng ta con nhỏ, còn cơ hội làm lại từ đầu."
Không ngờ trên mặt Lý Thừa Tu chẳng có chút buồn bã hay thất vọng nào, phủi bụi trên đầu gối đứng dậy:" Không, ta thành công rồi, đây chính là chuyện ta mưu tính suốt hai năm trời, rốt cuộc cũng thành."
Lý Tư quan sát hắn không giống như đang nói ngược, hỏi:" Chức giáo úy phó binh này nếu đúng là chẳng ai muốn làm như ngươi nói, vậy đâu cần phiền toái như thế?"
Vân Cẩn cũng gãi đầu, nó không hiểu mấy về quân ngũ:" Có phải vì chức giáo úy này do bệ hạ phong?”
Lý Thừa Tu cười ha hả:" Đúng thế, trong một chiết trùng phủ, người có thể quản hạt doanh phó binh nhiều lắm, đô úy, tả hữu quả nghị đô úy, biệt tướng, trưởng sử, binh tào, tham quân đều có thể dễ dàng ra lệnh cho doanh phó binh."
"Nếu ta là giáo úy được bệ hạ đích thân phong, ta xem xem kẻ nào không có mắt tùy tiện đụng vào doanh phó binh của lão tử."