Q6 - Chương 009: Ai bị tính kế? (1)
Q6 - Chương 009: Ai bị tính kế? (1)Q6 - Chương 009: Ai bị tính kế? (1)
Quyền lực kỳ thực cũng phân đẳng cấp.
Quyền lực tới từ tầng tối cao và tới từ tầng chót có khác biệt lớn.
Bổ nhiệm từ trên cao, có thể lợi dụng phạm vi quyền lực của chức vị đó tới mức tối cao, còn từ dưới đi lên, phải tuân thủ các loại quy tắc, hạn chế, cơ bản quyền nắm trong tay chẳng là mấy.
Đây là phép tắc thường thấy trong quan trường.
Đó là lý do vì sao Lý Thừa Tu phải thông qua miệng hoàng đế để trở thành một giáo úy phó binh thất phẩm bé xíu.
Phó binh thời chiến là binh, lúc bình thường khôi phục lại bản chất, tội tù không thể lập công, vì tham dự chiến sự đã lập tức giảm tội xuống hai bậc, nếu có quân công thì được thành người tự do.
Chuế tế thì phiền hơn nhiều, bất kể là làm gì, lập công lao lớn tới đâu, đợi khi chiến sự kết thúc, phần thưởng duy nhất là có thể hưởng thụ ái tình của chuế tế. Đợi tới khi lần sau triều đình khai chiến, hắn vẫn là đối tượng bị trưng dụng đầu tiên.
Dựa theo cái nhìn của người Đường về chuế tế và tội tù, tội tù chẳng qua là giết người, cướp đồ, họa hại vài phụ nhân gì đó thôi, chỉ cần không bị triều đình chặt đầu, từ nhà lao đi ra lại là một trang hảo hán.
Chuế tế thì tệ rồi, một thứ phế vật mà ngay cả tổ tông, con cháu đều không cần, chẳng thà chết sớm đầu thái sớm, xem xem đời sau có thể không phải làm chuế tế hay không, chứ đời này coi như chẳng còn hi vọng gì rồi.
Lý Thừa Tu thích chuế tế ... Đương nhiên hắn cũng thích tội tù, chủ yếu là vì phái đám người này lên chiến trường, hắn không có chút gánh nặng tâm lý nào, có thể tận tình thi triển bất kỳ ý tưởng nào của mình về chiến tranh.
Binh gia - Hết thảy lấy thắng lợi làm mục đích.
Binh gia - Tàn khốc mà đẹp đẽ. Có lẽ chỉ khi sĩ tốt tử vong, bọn họ mới lý giải được hàm nghĩa của Binh gia.
Đúng thế đấy, giáo dục Lý Thừa Tu được tiếp nhận từ nhỏ chính là như thế, hơn nữa đại bộ phận tới từ Lý Tích.
Nếu hi vọng một nhà quân sự như Lý Tích lại đi thương xót cho một đám phó binh chẳng có địa vị gì, thì đúng là làm người ta cười rụng răng. Giống tiền vào sòng bạc không phải là tiền nữa, con người ra tới chiến trường cũng không còn là con người.
Một giáo úy phó binh chỉ huy một nghìn hai trăm người, nếu phía trước chiến sự căng thẳng, số lượng phó binh có thể tăng vọt tới ba nghìn.
Tác dụng của phó binh trên chiến trường rất nhiều, ví dụ đi đầu trong các cuộc công thành, tiêu hao vũ khí tầm xa của địch. Hoặc tới nơi địa hình nguy hiểm, phái phó binh đi trước thăm dò xem có mai phục không? Khi bỏ chạy, đường xá sình lầy khó đi, sai phó binh mang đất cát hoặc thứ gì đó nằm xuống đất làm cầu cho ky binh chạy ...
Vân Sơ khi tác chiến ở Tây Vực, Liêu Đông không dùng phó binh như thế, trong quân của y luôn rất ít phó binh, lại còn chủ yếu là phụ trách đào kênh, vận tải, chặt cây cắm trại.
Chẳng phải Vân Sơ mềm lòng lo phó binh tổn thất, mà với y, phó binh là gánh nặng, hao tổn quá nhiều quân lương, lại ảnh hưởng tới tính linh hoạt của quân đội.
Lý Thừa Tu thì khác, hắn nhìn trúng phó binh, lĩnh vực bị người khác xem nhẹ.
Cha hắn bị hoàng đế nghỉ ky, Lý Thừa Tu muốn có một vị trí cho mình trong chính binh là vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói là chẳng có cơ hội nào.
Cho dù ai ai cũng biết hắn là tướng quân trí kế vô song, chủ soái tử tế một chút dùng hắn như mãnh tướng, còn tệ hơn thì coi như hắn là tốt thí.
Lý Thừa Tu muốn vươn lên, hắn muốn nắm lấy quyền tự chủ cho vận mệnh của mình, dù là chủ tướng phó binh, với hắn mà nói cũng là cơ hội hiếm có.
Hoàng đế đồng ý thỉnh cầu của Lý Thừa Tu nhưng ý chỉ chưa tới, hắn chỉ có thể đợi.
Lý Thừa Tu cũng sẵn lòng đợi, đợi hoàng đế hiểu ngọn nguồn, phát hiện ra đó là chủ ý của hắn, không liên quan tới cha hắn, cho hắn một cơ hội công bằng.
Hết ván cờ đầu tiêu, Ôn Nhu thua, đánh ván thứ hai, Vân Sơ thua. Ván thứ ba đánh được một nửa thì Ôn Nhu mót tiểu, sau khi về thì hắn không hỏi tới chuyện bàn cờ nữa.
"Trước kia ngươi nói, thái tử không lớn lên bên cạnh, ngươi không kèm cặp thường xuyên, cho nên sau này phát triển vượt ra ngoài mong muốn của ngươi." Ôn Nhu hoài nghỉ:" Bây giờ ngươi mới nhận Lý Thừa Tu làm đệ tử, chẳng lẽ ngươi không sợ cái cây này tiếp tục mọc lệch.
"Anh công phụ trách trồng cây, ta phụ trách uốn nắn. Có một câu tục ngữ rất hay, cây không năn mọc không thẳng, người không uốn nắn cứng đờ đờ. Ta có một loại bản lĩnh, có thể uốn nắn một cái cây theo tâm ý của ta, thành bất kỳ dáng vẻ nào ta muốn." Vân Sơ đi tiếp cờ, áp sát thành của Ôn Nhu, chuẩn bị chiếu tướng, giọng điệu chỉ điểm giang sơn:" Nếu làm tốt, ta không cần mộc tượng làm ghế nữa, ta sẽ trông ra ghế."
Miệng Ôn Nhu co giật, hắn chướng mắt cái bộ dạng này của Vân Sơ:" Nói vậy kẻ địch lớn nhất sau này của Lý Thừa Tu chính là ngươi?"
"Đúng vậy, hắn giống như thép mới ra lò, muốn thành danh kiếm cần tôi luyện, cần rèn trăm lần mới thành."
"Ngươi định rèn bao lâu?”
Vân Sơ khép mắt lại ngâm nga:" Mười năm mài kiếm sắc, chưa một lần ra tay. Hôm nay xem ắt biết, ai có chuyện bất bình?"
"Ngươi có bản lĩnh thế sao không uốn nắn được Vân Na, muội tử ngươi không trượng phu có con phải chạy tít ra Tây Vực ăn cát." Ôn Nhu đợi Vân Sơ đắc ý mới giáng đòn chí mạng, giọng điệu khinh bỉ cùng cực:" Cả tên béo nữa, sao không uốn nắn hắn đi, ta với ngươi đỡ phải che giấu hắn bao nhiêu việc, thi thoảng lại nơm nớp sợ hắn phát hiện ra."
"Chiếu tướng!" Vân Sơ mặt đỏ bừng đẩy xe lên chiếu tướng:
Ôn Nhu nóng mặt:" Ta còn chưa đi, ngươi chiếu cái gì?" "Thế sao còn không mau đi đi, lải nhải lắm thế?"
Lý Trị buổi sáng ăn liên mấy quả hạnh rất ngọt, kết quả trúng phải độc kế của quả hạnh, răng bị ê, buổi trưa ăn đạu hũ cũng khó. Răng của gấu lớn càng gặp họa, có điều nó mồm to họng khỏe, có thể nuốt chửng.
Vũ Mị nhìn Lý Trị bẻ trứng gà ra, giữ lại lòng đỏ, ném lòng trắng vào miệng gấu lớn, nhất thời không biết phải bình luận thế nào, nàng đành áp suy nghĩ trong long xuống, đổi sang chính sự:" Thần thiếp cứ thấy chuyện này bệ hạ bị Anh công tính kế rồi."
"Người ta dựa theo quy củ làm, trẫm cũng phải tuân thủ quy củ, hơn nữa những quy củ đó đều để phục vụ cho trẫm, trãm tất nhiên là tuân thủ." Lý Trị gậm lòng đỏ trứng trong miệng cho mềm ra rồi nuốt, đây là thứ duy nhất mà hắn còn ăn được vào lúc này;" Dù bị tính kế cũng có làm sao, vị trí của trẫm vốn là bị toàn thiên hạ tính kế, làm gì có ai ngoại lệ? Nếu như tính kế trẫm mà được lợi lại là Đại Đường, trẫm vui vẻ mà nhận."
"Nếu tính kế trẫm dùng vào chỗ không hay, trẫm thu hồi là được, khi đó cái giá phải trả sẽ lớn gấp bội."