Q6 - Chương 010: Ai bị tính kế? (2)
Q6 - Chương 010: Ai bị tính kế? (2)Q6 - Chương 010: Ai bị tính kế? (2)
"Vân Sơ sắp nhận Lý Thừa Tu làm đệ tử rồi, phía Anh công cũng đã truyền ra phong thanh." Vũ Mị nhíu mày:" Chuyện này không đơn giản, Vân Sơ không dễ dàng gì lại tiếp nhận một đệ tử mới nhanh như thế, trừ khi bọn họ có mục đích."
"Nàng lo cái gì? Lo Vân Sơ lấy được y bát từ tay Anh công à?" Lý Trị một tay ôm miệng hỏi:
"Thiếp không lo chuyện đó, hai người này vốn không cùng đường, nếu không y kế thừa Anh công từ lâu rồi, bao năm qua hai người này minh tranh ám đấu không dứt. Thiếp tin Anh công từng thực sự có ý giết Vân Sơ, cồn Vân Sơ thì rõ ràng không muốn trả cái giá đắt khi giết Anh công, y chỉ cần đợi khi Anh công qua đời là xong, bởi thế hai bên chưa nổ ra đại chiến." Vũ Mị đứng dậy đi qua đi lại:" Nhưng giờ họ có một người dung hòa hai thế lực rồi."
Sự xuất hiện của Lý Thừa Tu quả thực đã giải quyết được không ít vấn đề.
Nhà đế vương luôn có nhiều điều khó nói, trước kia Lý Hoằng được hoàng đế trao quyền, hừng hực khí thế tổ kiến thứ tử lục soái, cho nên tới Trường An đòi chiến mã, thiếu chút nữa vì thế làm lộ chuyện Vũ Mi tự ý điều động chiến mã. Nếu không có Vân Sơ kịp thời can thiệp thì có lẽ mẹ con đã có vết nứt lớn.
Tất nhiên chuyện này do Lý Trị cố ý, Vũ Mị biết, Lý Hoằng biết, song cả ba người đều không nói ra, giả vờ như chưa từng có.
Sau chuyện đó Lý Hoằng phải nhượng bộ, dồn sức vào lĩnh vực nông nghiệp sở trường, dù hắn có mở cả trăm nông trường khắp Đại Đường, cả Lý Trị và Vũ Mị đều không cản trở, vì Lý Hoằng chủ động lui khỏi lĩnh vực quân đội.
Thái tử dù thế nào cũng phải lập cơ sở cho tương lai của mình, hoàng đế không thể ngăn cản chuyện đó.
Lực lượng quân sự với thái tử mà nói là chuyện không thể tránh, Đông cung cần tướng lĩnh chỉ thuộc về Đông cung, đào người từ chỗ hoàng đế, hoàng hậu đều đụng chạm, vì thế chỉ có cách bồi dưỡng quy mô nhỏ. Bất kể nhìn ở phương diện nào, Lý Thừa Tu cũng rất phù hợp với yêu cầu, hắn có thế lực quân đội Lý Tích sau lưng, nếu có thêm thân phận đệ tử của Vân Sơ sẽ là cầu nối tới thẳng thái tử.
Lý Trị hiểu ý Vũ Mị:" Bọn họ đang thong thả bồi dưỡng thế lực quân sự, tên Lý Thừa Tu đó mười năm nữa có thể dùng được rồi. Thời điểm nào làm chuyện gì, bọn họ tính rất chính xác, Hoằng Nhi đúng là có sư phụ tốt."
Vũ Mi nhíu mày:" Bệ hạ không phòng bị sao?”
"Việc gì phải phòng bị, Hoằng Nhi mà dùng Vân Sơ không phải là hơn mười Lý Thừa Tu à? Hẳn nhiên là Vân Sơ không chịu theo Hoằng Nhi rồi, xem ra y còn kính trọng quân phụ trẫm." Lý Trị nhìn Vũ Mị:" Với lại không phải còn có nàng sao?"
Vũ Mị thở dài:" Bệ hạ chỉ cần anh minh thần vũ là được, chuyện này thiếp sẽ xử lý ổn thỏa."
Lý Trị gật đầu:" Đó là điều trẫm muốn."
Chức giáo úy phó binh của Lý Thừa Tu dưới sự thúc giục của Lý Tích mau chóng được xác định, chỉ có điều nơi hắn nhậm chức là ở Trường An, là nơi mộng tưởng của tất cả người làm quân sĩ.
Thế nhưng Lý Tích cực kỳ không hài lòng, Vân Sơ cũng không tán thành.
Đổi lại ở nơi khác, Lý Tích có thể chỉ viện cực lớn cho Lý Thừa Tu, Vân Sơ cũng có thể tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho hắn.
Chỉ có Trường An là không thể.
Trường An là mảnh đất phú quý, không nuôi ra được loại phó binh coi mạng như bùn mà Lý Thừa Tu muốn.
Trên đường đi tới Bông Lai, Lý Tích lân nữa cưỡi ngựa đi song song với Vân Sơ:" Bệ hạ không định cho Thừa Tu một tương lai tốt đẹp."
Vân Sơ mỉm cười:" Tương lai của một người do bản thân tranh thủ, không phải do người ta ban cho."
Lý Tích ngạc nhiên nhìn Vân Sơ, không thấy y có chút tức giận nào:" Ngươi thay đổi rất lớn."
"Ta cũng thấy thế" Vân Sơ sờ râu trên môi:" Không cần nóng vội nữa, chỉ cần phương hướng đúng, kết quả cuối cùng sẽ có thối"
"Nếu Anh công sốt ruột thì có thể đi tìm Bùi Hành Kiệm hoặc Tiết Nhân Quý làm sư phụ cho Thừa Tu. Bọn họ đều là danh tướng, ở cùng thân bằng cố cựu của Anh công trong quân càng tiện hơn."
Lý Tích nhìn chân trơi phương xa, lắc đầu:" Lão phu mạng tuy không còn bao lâu, chiều tà hét lối rồi, song không làm chuyện ngược thiên đạo. Cứ để nó làm môn hạ của ngươi đi, có thể sống lâu hơn một chút."
Vân Sơ cười rất vui vẻ, nghĩ một lúc rồi Nói:" Năm xưa ta sai Cửu Phì gài ít người bên cạnh Từ Kính Nghiệp, Anh công có muốn tiếp nhận những người này không?"
Lý Tích không bất ngờ gì:" Mấy người?"
Vân Sơ hơi xấu hổ:" Một trăm hai tám thôi..."
"Ngươi nói bao nhiêu cơ?" Lý Tích trố mắt, ông ta nghĩ vài ba người, nhiều lắm là chục người:
"Ôn Nhu làm đấy, tên đó quá lắm." Vân Sơ đổ tội:
"Vi sao lại nhiều thế?" Lý Tích nhìn Vân Sơ chằm chằm, ông ta biết tên đầu sỏ là ai:
Vân Sơ gãi đầu, nói thật:" Hết cách, thời tới thì trời đất đều góp sức. Khi đó Cửu Phì tùy tiện an bài một hai tai mắt bên cạnh Từ Kính Nghiệp thôi. Khi Từ Kính Nghiệp binh cường mã tráng, bọn họ làm mật thám mà nơm nớp lo sợ, sau ở trong đội ngũ đó lâu, có thêm một hai đồng bạn ..."
Giai đoạn huy hoàng của Từ Kính Nghiệp chẳng kéo dài, hắn là kẻ chỉ biết cướp phá không biết kiến thiết, cùng với việc hắn không còn gì để cướp ở Thổ Cốc Hồn, đội ngũ không còn đồng lòng nữa. Trong khi tai mắt Cửu Phì an bài vì thường được ít tiếp tế ở chỗ Trương Giản Chi, nên sống khỏe phây phây, dần dần có người đi theo.
Đến khi bị Vân Sơ chặt đứt cánh tay vươn tới hành lang Hà Tây, Từ Kính Nghiệp dần bị đẩy vào đường cùng, nhìn thấy bộ hạ có người giỏi kiếm vật tư thì giao quyền cho những người này. Thế là dần dà bộ tướng, hộ vệ bên cạnh Từ Kính Nghiệp dần đổi thành người bọn họ.
Gần đây Vân Sơ nhận được tin, bọn họ đã khống chế đội ngũ chỉ còn lại hơn hai nghìn người của Từ Kính Nghiệp, trong đó tám sáu tên theo Từ Kính Nghiệp lặng lẽ lẻn vào Đại Đường, hiện đang đóng giả thương đội Tây Vực tới Trường An.
Tin tức này hiển nhiên Lý Tích cũng đã biết.
Do tôn tử mình vô dụng, chẳng thể trách người ta, Lý Tích thở dài:" Ngươi định giết Từ Kính Nghiệp sao?”