Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1241 - Q6 - Chương 011: Chỉ Nhìn Thôi.

Q6 - Chương 011: Chỉ nhìn thôi. Q6 - Chương 011: Chỉ nhìn thôi.Q6 - Chương 011: Chỉ nhìn thôi.

Nếu Vân Sơ thuận tay, y sẽ giết Từ Kính Nghiệp như giết một con kiến chẳng cần đắn đo nhiều, chứ nếu bảo y coi Từ Kính Nghiệp như đối thủ, hay mối đe dọa để phải loại bỏ thì đánh giá cao hắn quá rồi:" Trước kia ở Cam Châu, ta đúng là có ý giết hắn, sau khi hắn nhảy núi trốn thoát, ta chẳng còn hứng giết hắn nữa, chủ yếu là thấy nếu giết hắn sẽ là bất công với Anh công."

Lý Tích trâm ngâm:" Ngươi sở dĩ giao những người đó cho lão phu là vì phát hiện, những người tiêm nhiễm, một phần là do lão phu phái đi?"

Vân Sơ gật đầu:" Tin báo về nói, nhân mã dưới trướng Từ Kính Nghiệp đã chia thành hai phe rất rõ ràng. Người của ta cũng thử lôi kéo người vẫn một mực đi theo Từ Kính Nghiệp nhưng không ích gì, Ôn Nhu đoán, những người đó hẳn là người của Anh công ngài."

"Có điều thú vị là giữa hai nhóm nhân mã của chúng ta còn một nhóm người chẳng chút liên quan, vậy mà ý chí vẫn kiên định không dời. Bọn ta từng tưởng rằng đó là những người trung thành thực sự. Kết quả Trương Giản Chi thăm dò ra, những người đó không phải của Bách ky ti thì cũng là nhân mã của hoàng hậu."

"Lần này hai đám người không đáng tin đó vào Đại Đường, ta cho rằng Từ Kính Nghiệp đã quy thuận hoàng hậu."

Sở dĩ nói hoàng hậu chứ không phải hoàng đế vì hiển nhiên Từ Kính Nghiệp làm gì đủ tư cách, mấy năm qua hoàng đế làm việc rất khí phách, cần gì nhúm người tí xíu đó. Hoàng hậu thì khác, nàng không có nhiều lựa chọn, có ai thì dùng người nấy.

Lý Tích thở dài:" Mười mấy năm khổ cực, hắn không lung lạc nổi ai thực sự trung thành với hắn."

Vân Sơ cười gượng an ủi:" Kỳ thực là do chúng ta sai, chúng ta không nên an bài người bên cạnh hắn, làm hắn tưởng tất cả một lòng tự nguyện theo hắn."

Lý Tích bi thương nhìn trời hồi lâu:" Năm xưa lúc đi săn, nối lão phụ hạ quyết tâm phóng hỏa lần nữa đã không có nỗi hổ thẹn ngày nay." Kỳ thực từ lúc Từ Kính Nghiệp bị Luận Khâm Lăng đánh sợ vỡ mật, sau đó lúc thể lực hắn hưng thịnh nhất, hung hãn nhất cũng không dám va chạm với Luận Khâm Lăng. Ngươi không chiến thắng được bản thân, định sẵn là chẳng thể làm nổi việc gì, ông ta phải buông tay mới đúng, song lần nữa lại bị tình thân cản trở.

Lý Tích rất nhanh ổn định lại tâm tình:" Hắn phản bội lão phu quy thuận hoàng hậu rồi, ngươi nói đúng lắm, đưa hết những người mà ngươi không nhìn trúng cho lão phu đi."

"Lão phu sẽ cho Từ Kính Nghiệp hắn biết một nửa còn lại của câu chuyện."

Vân Sơ mỉm cười thuận tay ném ra một lệnh bài bằng đồng, Lý Tích bắt lấy, xem qua rồi nhét vào lòng."

Đại quân thong thả tiến liên nơi hoang dã, không phải nói chứ, môi trường Đại Đường đúng là tốt thật, xuân tới cỏ đã xanh mướt như một tấm thảm, được trang trí bên trên bởi những hồ nước lớn nhỏ như các ngôi sao. Xa gần một số núi đồi mấp mô như cự kình trên biển lớn.

Tuy đất tốt ngàn dặm, nhưng vẫn chưa được khai phá, chỉ có số ít thôn làng trên thảm xanh khổng lồ đó, có khói bếp lượn lờ bốc lên, sau đó gió áp xuống, bao phủ cả sơn trang như lụa mỏng, đẹp không kể siết.

Có điều đại quân tới một cái, bách tính chạy sạch, một số ít to gan lắm cũng chỉ dám đứng trên ngọn đồi, như những con hạn thát đứng thẳng mình, nhìn trộm đội ngũ khổng lồ này.

Du ky đeo cờ chạy qua, những người thập thò đó biến mất ngay.

Lý Trị nhìn thấy cảnh đó, trong lòng không thoái mái gì:" Trãm là hoàng đế của họ mà."

Vũ Mị an ủi:" Bọn họ sợ đại quân."

Lý Trị thở dài:" Có thể thấy, quân đội trong mắt họ là nguồn tai họa."

"Thiếp thân nghe nói khi Lưu Bị rời Tân Dã, bách tính dìu dắt già trẻ đi theo, binh mã kỷ luật nghiêm minh, không xâm phạm bách tính, cớ gì Đại Đường ta lại không làm được chứ?" "Phủ binh rời khỏi bản địa liền thành đám người vì quân công mà sống, ai cũng mông có thu hoạch tốt. Giống như nông phu, khi cắt lúa mạch, cắt luôn cả cốc, cả cỏ dại vậy."

Đây chẳng phải chuyện một sớm một chiều thay đổi được, tính bản địa của phủ binh quá cao, chính vi thế mà họ co sức chiến đấu mạnh mẽ, đồng thời, họ chẳng bận tâm tới vùng khác. Thế nên muốn thay đổi, trừ khi thay đổi hệ thống phủ binh, mà chuyện đó bây giờ xem ra hại nhiêu hơn lợi.

Vì thế cả hai nhắc tới là thôi, không tiếp tục đề tài này.

Lý Trị ngắm nhìn khung cảnh thôn quê tươi đẹp, bất giác lẩm bẩm:" Không biết nếu ở trên trời nhìn xuống thì cảnh tượng sẽ thế nào?"

Vũ Mị cảnh giác ngay:" Sao bệ hạ cứ nhất định phải đi Đông Hải?"

"Trâm chỉ muốn nhìn biển thôi."

Vũ Mi nghi ngờ:" Bệ hạ không có tâm tư cầu tiên đạo chứ?"

Lý Trị trầm ngâm hồi lâu mới nói:" Chỉ nhìn một cái thôi mà."

Vũ Mi lập tức nói với Xuân ma ma:" Đi mời Huyền Trang đại sư tới giảng pháp."

Xuân ma ma rời loan giá, ngồi xe ngựa hai bánh nhẹ nhàng ra sau đội ngũ.

Khi đi qua tiền phong doanh của hậu quân, nhìn thấy Vân Sơ, trái tim nàng bất giác đập thình thịch, muốn cúi đầu đi qua, nhưng không tránh được, mặt đỏ bừng ngồi im như tượng.

Ôn Nhu huých vi Vân Sơ:" A xuân tới thăm ngươi kìa."

Vân Sơ không thèm để ý tới tên thua cờ không nhận ấy, hết sức tự nhiên hỏi Xuân ma ma lỗ tai đã đỏ rực:" Xuân cung nhân tới trong quân có chuyện gì?"

Mã phu đành dừng xe, Xuân ma ma lí nhí nói:" Phụng lệnh đi tìm Huyền Trang đại sư giảng pháp cho bệ hạ."

"Lần trước được Xuân cung nhân tặng cho thịt trâu khô, Vân mỗ không có gì báo đáp, đành tặng một chiếc nỏ nhỏ phòng thân, hi vọng Xuân cung nhân đừng chê." Vân Sơ nói xong lấy một túi vải đeo bên ngựa cho Xuân ma ma: Đợi Xuân ma ma nhận rồi, Vân Sơ chắp tay một cái rồi thúc ngựa đuổi theo Ôn Nhu.

Xuân ma ma mở túi vải ra, bên trong lại còn có bọc giấy dầu, mở tiếp giấy dầu mới thấy nỏ tay nhỏ nhắn như đồ chơi trẻ con, nhưng làm thuần bằng thép, ngay cả dây cung cũng bằng sợi thép nhỏ.

Trong phòng ngủ của Xuân ma ma có ba cái nỏ từ lớn tới bé, nên nàng không lạ gì thứ ngày, thậm chí còn có cái nỏ tay, chỉ có điều cái nỏ Vân Sơ tặng rất khác, trông tỉnh xảo hơn, nguy hiểm hơn.

Trong túi giấy dầu còn có ba mũi nỏ tiễn, dài chín tấc, không biết làm bằng cái gì, nhẹ hơn thép nhưng lại nặng hơn nỏ tiễn bình thường.

Dọc đường đi, Xuân ma ma nghiên cứu chiếc nỏ này, tới khi dẫn Huyền Trang đại sư về tới trước loan giá hoàng đế mới bỏ nỏ xuống.
Bình Luận (0)
Comment