Q6 - Chương 012: Hữu tâm ắt khổ.
Q6 - Chương 012: Hữu tâm ắt khổ.Q6 - Chương 012: Hữu tâm ắt khổ.
Huyền Trang đại sư đi vào không lâu thì hoàng hậu đi ra, nhìn Xuân ma ma một cái là phát hiện ra cái ống tay áo căng phồng.
Nghĩ tới cái thứ ngốc này vừa đi gặp Vân Sơ, Vũ Mị con tưởng Vân Sơ cho Xuân ma ma đồ ăn, bực mình cho tay vào ống tay áo của xuân ma ma, không ngờ lấy ra chiếc nỏ tay.
"Tên đâu?" Vũ Mị hỏi ngay:
Xuân ma ma cẩn thận lấy ra ba mũi tên dưới đệm xe ngựa, đưa cho Vũ Mi.
Vũ Mị chỉ cầm nó lên xoay trái phái xem một hồi là thuần thục lắm ba mũi tên vào nỏ, một tay cầm nỏ xoay xung quanh tìm mục tiêu, cuối cùng lệnh cho một giáp sĩ cắp thuẫn xuống đất cho nàng bắn.
"Phập phập phập!" Ba mũi nỏ bắn chuẩn xác vào thuẫn, Vũ Mị đi tới xem, phát hiện nỏ ăn sâu hơn một tấc:" Đây là thứ hung khí giết người."
Xuân ma ma lập tức nói:" Nô tỳ gặp được Lam Điền quận công, ngài ấy thưởng cho nô tỳ."
Vũ Mị cười nhạt:" Người ta tặng cho bản cung, chẳng qua là mượn tay ngươi mà thôi."
Xuân ma ma tuy tiếc, chỉ đành nói:" Thì ra là thế, nô tỳ còn nghĩ công gia có chuyện gì khó xử cần nô tỳ chuyển lời cho hoàng hậu cơ."
Vũ Mị bẹo má Xuân ma ma:" Đau lòng hả?"
Xuân ma ma kiên quyết lắc đầu.
Vũ Mị ước chừng sức nặng của nó, lắp thử vào tay trái:" Biết ngươi là người có thể dùng nỏ ở chỗ bản cung, xem ra Vân Sơ biết không ít chuyện trong cung."
Xuân ma ma lập tức xua tay:" Nô tỳ chưa bao giờ kể chuyện trong cung."
"Ta biết không phải là ngươi." Vũ Mị thở dài:" Ngoài thái tử điện hạ của các ngươi thì còn ai nữa." Xuân ma ma vỡ lẽ:" Sau này không nên để thái tử biết quá nhiều, như thế thái tử sẽ không nói được gì."
Vũ Mị cầm nỏ xem rất lâu, dáng vẻ suy tư.
Huyền Trang đại sư từ bên trong loan giá đi ra, thấy hoàn hậu thì chắp tay nói:" Đại Bảo Tích Kinh có nói như nhân tại kinh cức lâm, bất động tức thứ bất thương. Vọng tâm bất khởi, hằng xử tịch diệt chi nhạc. Nhất hội vọng tâm tài động, tức bị chư hữu thứ thương. Nên có câu kinh văn, hữu tâm thì khổ, vô tâm thì an lạc."
Vũ Mị chắp tay:" Thiền sư, trên đời này thực sự có thuật trường sinh bất tử sao?"
Huyền Trang cười:" Lục đạo luân hồi, sinh sôi không dứt, thế còn chưa đủ à?"
Hoàng đế quyên thế đạt tới đỉnh cao đều sẽ theo đuổi trường sinh bất lão.
Tần Hoàng Hán Vũ đều như thế.
Cho dù là tận mắt nhìn thấy thái tông hoàng đế uống đan dược mà chết, Lý Trị bây giờ cũng manh nha sinh ra nhu cầu trường sinh bất lão.
Huyền Trang đại sư chứng kiến Vân Sơ làm sao tới thế giới này, đã coi đó là chuyển thế luân hồi, nhưng mà Vân Sơ luân hồi có sai sót, y luân hồi ngược.
À, nói như thế có lẽ không đủ chuẩn xác, vì Huyền Trang trang đại sư suy nghĩ mấy chục năm, không thể đơn giản như vậy. Bên trong nhất định có suy tưởng về nhiều thế giới cùng vận hành của Phật môn, vì không để thế nhân hoang mang, Huyền Trang đại sẽ lựa chọn thuyết lục đạo luân hồi mà thế nhân có thể hiểu được.
Như thế sinh mệnh luôn sinh sôi, bản chất là bất tử, chẳng qua là đổi một hình thức sống khác thôi.
Vân Sơ sau khi nghe được lý luận của Huyền Trang đại sư, y thấy nó còn không gian bổ xung rất lớn, như đường hoàng tuyền, canh Mạnh Bà, có như thế lý luận của đại sư mới thành chuỗi logic.
Con người nên có nơi tới, chốn về.
Lý luận này rất tốt, hợp với xã hội Đại Đường hơn học thuyết Albert Einstein cổ xúy.
Mà học vấn, kiến thức vốn phải là một quá trình tuần tự nhi tiến, hiểu được chuyện mình có thể hiểu mới là hạnh phúc, còn vấn đề không lý giải nổi thì để bọn điên đi suy nghĩ la tốt nhất.
Từ Lâm Truy tới Đăng Châu những tám trăm dặm.
Trên bản đồ của Vân Sơ thì không có nơi nào tên là Đăng Châu.
Vào thời Trinh Quan, thái tông hoàng đế chuẩn bị biến nơi này thành cơ sở đóng thuyền, cũng là để bách tính quên đi thảm kịch mấy lần Tùy Dương Đế chinh phạt Cao Câu Ly thất bại, đã phế Đăng Châu và Thanh Dương, chuyển nhân khẩu tới Mưu Bình.
Cho nên nơi nay là mảnh đất không người.
Đối với một tướng quân mà nói, Vân Sơ cực kỳ không thích hoàng đế đi Bồn Lai, vì nơi này ba mặt là biển, đối diện là bình nguyên, hoàn toàn không có chỗ hiểm yếu để thủ.
Nếu không phải Vân Sơ có lòng tin vào phủ binh trong tay, bất kể thế nào y cũng không dẫn đại quân tới mảnh đất này.
May là Tiết Nhân Quý, Bùi Hanh Kiệm không phải hạng chỉ có hư danh, sau khi Vân Sơ đưa hoàng đế tới Bồng Lai, đại quân hai người bọn họ nhanh chóng phong tỏa cả bán đảo Sơn Đông.
Thế là cả bán đảo ăn sâu vào biển thành sân chơi cho đám du khách tới từ nơi không có biển.
Vân Sơ nhìn thấy Bột Hải không có cảm giác gì đặc thù, khi y làm tổng quản thành Đại Hành đã thấy nhiều rồi. Nhưng tuyệt đại bộ phận mọi người chưa thấy biển thì hưng phấn vô cùng, ngay cả Vân Cẩm cả ngày chỉ thích yên tĩnh đọc sách cũng muốn chạy ra xem cái hồ rộng mênh mông kia, bị Ngu Tu Dung sợ hãi ôm chặt lấy.
Phu phụ Lý Trị cũng không khác gì.
Bãi biển này do thám báo chuyên môn đi tìm mà có, nếu không bên bờ Bột Hải rất ít thấy bãi cát, đa phần là bãi bồi.
Quang cảnh trời biển một màu khiến người ta quên lối về, lêu cắm đầy bãi cát, xem ra đám người này định gối sóng biển đi vào giấc ngủ. "Thủy quân tuần tra trên biển, ngươi không cần lo."
Ôn Nhu thấy Vân Sơ đêm đã khuya mà vẫn không có ý đi ngủ, mặc nguyên giáp trụ đứng đó như tượng thì vừa ngáp vừa khuyên nhủ.
"Ta có cảm giác không lành, không biết nguồn cơn ở đâu.' Từ lúc đặt chân tới bán đảo này, Vân Sơ luôn trong trạng thái bất an, giờ nhìn thấy biển, cảm giác này càng mạnh:
"Chúng ta đã tính toán chặt chẽ lắm rồi, cả bán đảo này không có bất kỳ lực lượng nào uy hiếp được tới chúng ta. Còn về phân thích khách gì đó, dù có cũng không thể tới gần đại doanh mười dặm." Ngoài lực lượng triều đình, Ôn Nhu còn nắm giữ thế lực khác ẩn trong bóng tối, hắn tin tưởng không thể có sự cố gì:
Ánh mắt Vân Sơ vẫn nhìn chằm chằm vào bản đổ treo trên tường, Ôn Nhu lại nói :" Sức người có lúc bị giới hạn, dù có chuyện bất trắc xảy ra, thì cũng là thứ người phàm chúng ta không kháng cự được."
Vân Sơ đấm đầu:" Nhất định bỏ sót chuyện gì rồi, để ta nghĩ thêm, để ta nghĩ thêm."