Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1243 - Q6 - Chương 013: Hải Thị Thận Lâu.

Q6 - Chương 013: Hải thị thận lâu. Q6 - Chương 013: Hải thị thận lâu.Q6 - Chương 013: Hải thị thận lâu.

Lúc này ngoài mặt biển một vầng trăng vàng nhạc từ từ dâng lên, ánh trăng chiếu xuống bãi biển đen xì, bốn phương tám hướng gió lồng lộng thổi tới, cảm giác nguy cơ trong lòng Vân Sơ càng mạnh, khiến nhịp tim của y cũng đập gấp gáp.

Không cách nào ép cảm giác bất an xuống, Vân Sơ đi ra bờ biển cho thoáng.

Bồng Lai vào tháng sáu không mang tới chút gió biển tươi mát nào, gió biển ấm áp mang theo mùi mục rữa thổi lên mặt, bức bối trong lòng Vân Sơ càng thêm mạnh mẽ.

Mặc dù có rất nhiều người háo hức với biển, song buổi tối không cho phép tùy tiện đi lại, nhất là sau lần Vân Sơ xung đột với Công Tôn Trường Sóc vì hắn đốt lửa uống rượu trong đêm, quy củ chấp hành nghiêm ngặt.

Song một số người là ngoại lệ.

Huyền Trang đại sư đi chân đất dẫm sóng biển, tới trước mặt Vân Sơ:" Vì sao còn chưa ngủ?"

Vân Sơ đập mạnh vào vị trí tim:" Không ngủ được."

Huyền Trang đại sư nương theo ánh trăng nhìn sắc mặt y, cười nói:" Không ngủ được thì đừng ngủ..." Rồi tiếp tục dẫm sóng đi về phía trước.

Vân Sơ nhìn quanh tìm kiếm, ngồi lên trên tảng đá ngâm màu đen vị trí thuận tiện quan sát, hoành đao đặt trên gối, sẵn sàng đối diện với chuyện bất ngờ.

Tất nhiên không thể cứ mắt thao láo mà nhìn được, sẽ rất mệt mỏi, khi chuyện xảy ra thì không còn sức nữa, vì thế Vân Sơ khép mắt lại dưỡng thần, một bản lĩnh mà người trong quân cần luyện được, đó là ngủ bất kỳ lúc nào, và cũng thức dậy được bất kỳ lúc nào.

Ai không luyện được bản lĩnh này sớm chết sạch rồi.

Ào-

Vân Sơ bị sóng biển đánh thức, mở mắt ra liền có chút hoang mang, phía trước đột nhiên có thêm một bãi cát. Mất mấy giây mới hiểu, đêm qua trăng sáng, thủy triều lên, giờ trăng chuyển sang nửa kia của địa cầu, thủy triều xuống.

Vân Sơ không nhớ tối qua mình ngủ thế nào, tựa hồ ngủ rất say, trên mặt biển bốc lên hơi nước mù mờ, thêm vào bãi biển đen xì, tạo thành cảnh trí tệ hại.

Sương mù hạn chế tâm nhìn ra ngoài biển, tựa cố tình che giấu thứ nguy cơ không rõ.

Đứng dậy một cái, nước ngưng kết trên khải giáp chảy xuống ròng ròng, Vân Sơ quay đầu lại nhìn đại doanh sau lưng, nơi đó hết sức yên tĩnh, chỉ có vài người dậy sớm đi dạo trên bãi cát.

"Tiên sinh, tối qua người ngồi trên tảng đá cả đêm, có phải trong lòng có chuyện không vui?"

Vân Sơ nhìn theo âm thanh, Lý Thừa Tu ngồi trên tảng đá ngầm cách y ba mươi dặm, nhìn y phục ướt sũng của hắn thì hẳn cũng cả đêm không ngủ.

Vân Sơ vẫy tay gọi Lý Thừa Tu, thiếu niên đó nhảy xuống bãi cát chạy tới.

"Vì chuyện Từ Kính Nghiệp mà mất ngủ à?"

Lý Thừa Tu gật đầu:" Đệ tử nghĩ, một khi chất nhi của mình biết chân tướng, hắn phải đối diện ra sao?"

"Nếu chuyện này xảy ra với ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

“Trừ lập tức tự sát ra thì không còn lựa chọn nào khác."

Tên nhãi này có trí có dũng, nhưng tính cách có khiếm khuyết, nóng nảy, kích động, Vân Sơ lắc đầu:" Điểm này ngươi không bằng Từ Kính Nghiệp, năm xưa cha ngươi thiếu chút nữa thiêu chết hắn, ngươi có thấy hắn hận cha ngươi không?"

"Không hề, ít nhất bề ngoài không thấy chút nào, ngược lại hắn càng thêm cung kính."

"Ta ở Cam Châu truy sát hắn, lúc không còn đường chạy nữa, hắn liều mình lăn từ vách núi xuống, cuối cùng sống sót."

"Lại nói xa hơn, khi hắn bị Luận Khâm Lăng truy sát, thân quân do cha ngươi cấp cho bị giết sạch. Dù thế hắn không bỏ cuộc, đơn thương độc mã chạy vào đầm lầy Luận Khâm Lăng trưởng rằng hắn đã chết, kết quả hắn may mắn được một đôi phu phụ mục dân cứu sống."

"Ngươi có biết hắn báo đáp đôi phu phụ mục dân có ơn cứu mạng với mình như thế nào không?"

Lý Thừa Tu đáp:" Lấy tiền tài báo đáp sao? Không, thế thì đơn giản quá."

"Đúng, thế thì đơn giản quá, nên hắn giết đôi phu phụ đó, cướp ngựa của họ, dắt theo đàn dê ít ỏi của họ, gian nan chạy về Trường An."

"Hắn không còn là người nữa à?" Lý Thừa Tu không tin nổi:

Vân Sơ nghiêm giọng nói:" Từ lúc hắn giết đôi phu phụ đó, về cơ bản hắn không còn là con người nữa rồi. Giờ ngươi đã hiểu vì sao Anh công đối xử hà khắc với hắn chưa?”

"Kẻ này vì sống sót, có thể làm bất kỳ loại chuyện gì, bao gồm cả khiến phủ Anh quốc công diệt tộc. Thế nên kẻ này không thích hợp làm chủ chuyện gì hết, cả đời chuyện tốt nhất hắn có thể làm là làm một con rối, nếu hắn nắm quyền thực sự, đó là tai họa cho rất nhiều người."

Lý Thừa Tu dùng thời gian cực ngắn tiêu hóa hết chuyện Vân Sơ nói, nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi:" A gia hi vọng Từ Kính Nghiệp chết trong tay đệ tử, tiên sinh cũng nghĩ vậy à?”

"Không!" Vân Sơ dứt khoát lắc đầu:" Dưới bất kỳ tình huống nào cũng không nên giết người thân, đó là giới hạn của nhân tính, nếu ngươi ra tay được, chứng tỏ ngươi không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi giết người khác."

"Ta cho rằng con người nên nâng cao giới hạn đạo đức của mình chứ không phải hạ thấp dần. Nếu ngươi vượt qua giới hạn đó, tin ta đi, sau này ngươi sẽ không còn bất kỳ giới hạn nào."

Lý Thừa Tu tựa hồ thở phào:" Đệ tử cũng không muốn giết Từ Kính Nghiệp, dù sao hắn là chất nhi của đệ tử."

Vân Sơ võ vai hắn:" Học binh pháp của Anh công thì được, đừng học lòng dạ sắt đá của ông ấy, con đường Binh gia nếu đi tới tối cao, chính là cỗ máy chiến tranh, là nguồn họa loạn."

Một không ngừng hỏi, một hết lòng giải đáp, bất tri bất giác mặt trời đỏ rực từ mặt biển bay lên. Thế nhưng mặt trời chỉ đỏ trong chốc lát, khi vừa rời khỏi mặt biển chừng một trượng liên biến thành màu trắng nhợt nhạt.

Lý Tích đứng cách đó xa xa, ngăn cản người khác tới gân tảng đá ngâm của Vân Sơ, ông ta biết lúc này Vân Sơ đang truyền thụ tri thức cho Từ Kính Nghiệp, nhìn dáng vẻ trò chuyện giữa hai người thì có vẻ hòa hợp lắm.

Cảnh nay cũng bị đôi phu phụ Lý Trị muốn dậy sớm ngắm biển nhìn thấy.

Lý Trị hừ mạnh một tiếng.

Vũ Mị vừa định nói, đột nhiên cứng họng, mắt đờ ra nhìn bầu trời, xung quanh dần có tiếng la hét không kiềm chế được.

Lý Trị nhìn theo, chỉ thấy ở mặt biển cách họ mười mấy dặm, một con chim sắt cực lớn phá mây mù, kéo theo làn khó trắng dài, bay thẳng trên không...

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment