Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1244 - Q6 - Chương 014: Duyên.

Q6 - Chương 014: Duyên. Q6 - Chương 014: Duyên.Q6 - Chương 014: Duyên.

"Hàng không Hải Nam..." Vân Sơ từ trên tảng đá đứng bật dậy, nhìn cái đuôi máy bay màu đỏ lẩm bẩm:

Một giây trước nhìn thấy cái máy bay này, tim Vâm Sơ ngừng đập, toàn thân đông cứng không vì khiếp hãi bới sức mạnh vô hùng. Rất nhanh y nhận ra cái máy bay đó tựa hồ đang bay lại hình như chẳng có chút cảm giác khoảng cách nào, y lập tức hiểu ra, mình nhìn thấy ảo ảnh rồi.

Ảo ảnh thì ảo ảnh, nhưng nhìn thấy ảo ảnh máy bay thì đó không phải là ảo ảnh bình thường.

Vân Sơ nhớ ra rồi, Bồng Lai là nơi có rất nhiều truyền thuyết vê ảo ảnh, điều kiện thiên nhiên nơi này thích hợp xảy ra ảo ảnh, chính vì thế mà mới được coi là thần sơn. Lần trước y đi thăm quan Bồng Lai không thấy ảo ảnh, không ngờ thấy vào lúc này.

Thế nhưng ảo ảnh hôm nay khác hoàn toàn, trong lý giải của Vân Sơ, ảo ảnh là cảnh trí ở nơi khác khúc xạ tới mà thôi ... Nhưng Đại Đường thì lấy đâu ra hàng không Nam Hải cơ chứ?

Lúc này bốn phía là những tiếng ồn ào, đa phần là tiếng kêu kinh hãi khiếp sợ, người nọ gọi người kia thoáng chốc trên bãi biển tụ tập vô số người chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, tới cả binh sĩ hộ vệ lúc này cũng quên đi chức trách của mình.

Huyền Trang đại sư đứng trên tảng đá lớn gần biển nhất, chắp tay sau lưng, tăng bào rộng thùng thỉnh bị gió biển thổi bay phần phật, dán sát vào thân hình gầy gò của ông.

Lúc này vị hòa thượng già cũng giống mọi người ngẩng đầu nhìn ảo ảnh dần rõ ràng, phật hiệu đọc rung trời, tựa hồ đang khiêu chiến với ảo ảnh, tựa hồ đang chất vấn.

Đợi rặng núi trọc lóc quen thuộc xuất hiện, Vân Sơ rốt cuộc hiểu ra một chuyện, ảo ảnh này từng xuất hiện, chính là lúc y tới Đại Đường.

Quả nhiên chốc lát sau chiếc tàu cao tốc từ rặng núi xa chui ra, như con rồng nhào bổ tới.

Đám người đang đờ đẫn xem chim sắt kinh hoàng, cuống cuồng bỏ chạy, đám hộ vệ hoàng gia giật mình chốc lát, sau đó như không thiết mạng sống lao tới lấy thân mình che chắn phu phụ hoàng đế...

Lần này thì Vân Sơ bình thản hơn rồi, lần trước ảo ảnh xuất hiện trên sa mạc, không có nhiều người thấy, dù có đi chăng nữa thì kể ra cũng bị người khác coi là thần thoại, hoặc nói linh tinh.

Giờ thì khác rồi, một màn vượt thời đại xuất hiện trước mặt người Đường, lại còn nhiều người như thế, chẳng biết sẽ mang tới hậu quả gì.

Vân Sơ giờ chỉ mong đừng có xuất hiện Đứa con mặt đất, coi như ông trời tha cho y một mạng.

Trời hiện dị tượng với Đại Đường rộng lớn mà nói thì không phải chuyện quá mức, nhưng mà trời hiện dị nhân thì dị nhân đó xong rồi.

May mà hình ảnh chỉ có sa mạc hoang vu, máy bay số hiệu 9971 của hàng không Hải Nam và tâầu siêu tốc hiệu Hòa Hải D2708. Vân Sơ nhìn mà thấy thân thiết vô cùng, chiếc tàu cao tốc đó y thường đi, nếu như gặp được nhân viên tàu béo như Xuân ma ma, còn có được nhục tung dung tốt nhất từ cô.

Vân Sơ đã bình tĩnh, nhưng Lý Trị và văn võ toàn triều thì sôi trào rồi.

Ánh mắt mọi người nhìn cả vào Huyền Trang địa sư đang đứng trên tảng đá ngầm, hai tay làm động tác ôm.

Trong Đại Đường Tây Vực ký của ông có ghi chép cảnh này - Huyền Trang từ phía tây về, qua Hắc Thạch Sơn, trên trời xuất hiện cảnh lạ, cho chim sắt bay trên cao, rồng lớn chạy dưới đất, lại có đứa bé khổng lồ ngủ say chốn hoang vu, không biết bao năm...

Trước kia dù ông có là cao tăng, mọi người vẫn không tin lời ông, càng có người cho rằng, vị hòa thượng phụ thân này đang tạo ra một thân phận siêu nhiên cho đứa con tư sinh của mình.

Thân là người làm cha, trải đường cho con là điều mọi người đều thông cảm. Chỉ là bây giờ mọi người nhìn thấy chim sắt, rông sắt, chỉ không thấy đứa bé khổng lồ thôi.

Vì thế Lý Trị đánh mắt với Vũ Mị, hàm ý không nói cũng rõ.

Không biết từ lúc nào Vân Cẩn lén lút chạy tới tảng đá, leo lên chui vào lòng Vân Sơ, chỉ chim sắt:" A gia, đó là cái gì thế?"

Vân Sơ thì thầm bên tai nhi tử:" Đó là máy bay, một loại thiết bị bay có thể chở mấy trăm người trên không, ngày đi vạn dặm.”

"Thế còn cái kia?"

"Đó là chiếc xe ngựa khổng lồ chạy trên đường ray sắt, chở được nghìn người, ngày đi mấy ngàn dặm."

"A gia đi rồi à?" Vân Cẩn đôi mắt tròn xoe hỏi:

Vân Sơ không muốn lừa con, thì thầm:" Đi rồi."

Vân Cẩn ôm đầu Vân Sơ:" Con không nói với ai đâu."

Vân Sơ không nhịn được cười to, giữa cha con có bí mật nhỏ không nói, cảm giác không tệ.

Ảo ảnh kia xuất hiện những hai canh giờ, sau đó mờ dần, gió biển thổi tới liền tiêu tan, nhưng để lại vô số lời nghị luận.

Huyền Trang đại sư không đứng trên tảng đá nữa, mà ngồi xuống khoanh chân đả tỏa, Lý Trị tới gọi to ba tiếng Huyền Trang đại sư mà không đánh thức được ông từ trạng thái nhập định sâu.

Lý Trị không gọi được phụ thân thì quay sang nhi tử mỉa mai:" Hòa thượng thật thà đúng là thật thà thật, chỉ là thật thà không triệt để, trong đó xen một hai câu nói dối vào, không hay lắm."

Vân Sơ giải thích:" Khả năng là ảo ảnh xảy ra trên biển không được rõ bằng trên sa mạc."

Lý Trị cười ha hả:" Miễn cưỡng coi như nghe được, có một hồi ảo ảnh này không uổng cho trẫm tới Bồng Lai một chuyến rồi." "Bỏ qua đi, bao nhiêu năm lấp liếm cho lời nói dối cũng mệt lắm."

Vân Sơ im luôn, vâng dạ cho xong.

Có điều vẻ mặt miễn cưỡng ấy trong mắt Lý Trị là biểu hiện của chột dạ.

Một hồi ảo ảnh làm thanh danh Huyền Trang tổn thất lớn, thì ra thánh tăng cũng có lòng riêng, thì ra thánh tăng cũng biết thương con, điều này làm Huyền Trang đại sư thiếu chút nữa bị người ta kéo khỏi thần đàn.

Có điều chẳng ai ngờ được, sự kiện này khiến tâm tư tìm kiếm trường sinh bất lão của Lý Trị bị bóp chết, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như trước.

Vân Sơ khi ăn cơm luôn suy nghĩ vấn đề này, chẳng lẽ đại tự nhiên giống máy thu hình, có thể tái hiện lại hình ảnh từng xuất hiện trong quá khứ?

Huyền Trang đại sư ngồi đối diện với Vân Sơ ăn mỳ chay rất ngon lành.

Đợi ta ăn hết mỳ trong bát, cùng với mấy món ăn kèm, bấy giờ mới nói với Vân Sơ đang trầm tư:" Lão tăng cho rằng cạnh tượng nhìn thấy ở Hắc Sơn Khẩu năm xưa là thật."

Vân Sơ ngạc nhiên:" Có gì khác biệt sao?”

Huyền Trang đại sư thở dài:" Đó là âm thanh, tiếng chim sắt bay qua trời như sấm rền, tiếng địa long bò dưới đất mang theo âm thanh xé gió, hôm nay chỉ có hình ảnh chứ không có âm thanh."

Hôm nay Huyền Trang đại sư tiến vào trạng thái nhập định sâu, thông thường nhập định như thế phải vài ngày mới tỉnh lại, nhưng lần này mới chỉ một canh giờ ông đã xuất hiện trước mặt Vân Sơ.

Điều này chứng tỏ đại sư dù tiến vào trạng thái nhập định, trong lòng vẫn có điều không yên, nên mới cưỡng ché thoát ra, với ông mà nói, đây là chuyện tổn hại thân thể lớn.

Vân Sơ không đành lòng để vị hòa thượng này lo nghĩ quá độ, nói nhỏ:" Ngài nói đúng, chim sắt là máy bay, rồng sắt là tàu siêu tốc. Ta từng ngồi trên hai thứ này, nó không phải là ảo ảnh từ không hóa có. Còn về phần đứa bé cực lớn kia là một bức tượng, tất cả thứ ngài nhìn thấy đều là sự thực."

"Cảnh tượng ngài thấy hôm nay, coi nó như ảo ảnh, giống như thứ có thật xuất hiện trong gương, không đáng để hao tổn tâm trí vì nó."

Huyền Trang đại sư không hiểu:" Vì sao lại xuất hiện ở Bồng Lai?"

Vân Sơ giang tay:" Có lẽ là trùng hợp, cũng là một loại cơ duyên."

Huyền Trang lắc đầu, một mình rời đi, những lời của Vân Sơ không khiến vị cao tăng này thông suốt hơn, mà càng thêm phiền lòng.

(*) Việc ảo ảnh về hình ảnh từng xuất hiện trong quá khứ thì có khá nhiều lời đồn đại, ghi chép, nhưng chưa lần nào ghi lại bằng máy quay phim hay chụp ảnh để chứng thực.

Minh nhớ một vụ, có người nhìn thấy đạo quân xung trận, sau này miêu tả lại được xác nhận từng có trận chiến xảy ra trong quá khứ ở vùng đó.

Hình như có người nhìn thấy cả thành phố xưa với người dân sống ở đó.

Mình không nhớ do mình đọc báo, tài liệu khoa học hay là do đọc truyện nữa, đôi khi đọc quá nhiều, lẫn hết.
Bình Luận (0)
Comment