Q6 - Chương 015: Người chết sống lại.
Q6 - Chương 015: Người chết sống lại.Q6 - Chương 015: Người chết sống lại.
Vân Sơ và Huyền Trang đại sư cùng nhau ăn một bữa cơm, trong mắt người khác, thậm chí là cả những người thân cận nhất như Ngu Tu Dung, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt cũng cho rằng hai cha con họ đang thương lượng đối phó với lời nói dối bị phá sản ra Sao.
Đây vốn là bí mật mà ai cũng biết, nhưng biết là một chuyện, bí mật bị lộ lại là chuyện khác.
Ngu Tu Dung không tiện nói gì, vì ngay cả với nàng, Vân Sơ cũng chưa bao giờ thừa nhận quan hệ với Huyền Trang đại sư. Ở chuyện khác nàng có thể nắm chắc, riêng chuyện này nàng không rõ, nàng chỉ đoán thôi, có lẽ trong lòng trượng phu có một phần hận Huyền Trang đại sư vì bỏ rơi mình ... dù sao một đứa bé bị bỏ lại nơi sa mạc khắc nghiệt như thế, là chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Địch Nhân Kiệt thì hơi vụng trong khoản khuyên nhủ người khác, vì thế cả hai nhất trí để Ôn Nhu tới nói chuyện với Vân Sơ.
"Kỳ thực thế cũng tốt, ngươi vốn là người trần mắt thịt, trước kia bị Huyền Trang đại sư khoác lên áo thần thánh, làm xuất thân của ngươi trở nên mờ mịt hư ảo, nay quay về với bản nguyên là chuyện tốt." Ôn Nhu cân nhắc hồi lâu rồi an ủi: "Con người nên có nguồn có cội, chuyện tốt, chuyện tốt, sau này cả hai không cần phải nói dối nữa, bao năm như vậy là đủ rồi."
Vân Sơ cực kỳ nghiêm túc nói:" Huyền Trang đại sư không nói dối."
Ôn Nhu đặt tay lên vai Vân Sơ, vẻ mặt thông cảm:" Hiểu mà, Huyền Trang đại sư không thể bị nghi ngờ, nếu ngươi muốn giữ lấy thanh danh của cha ngươi thì phải tổn hại thanh danh của ngươi thôi."
Tới giờ thì Vân Sơ đã chán chả buồn giải thích quan hệ giữa y và Huyền Trang đại sư nữa, song việc bảo vệ danh vọng cho Huyền Trang đại sư rất quan trọng, vì một khi địa vị của ông bị dao động, Vân Na ở Tây Vực khó có được hỗ trợ lớn từ Phật môn Trung Nguyên. Với trình trạng của Vân Na bây giờ, vẫn chưa tự lực cánh sinh mà không cần hỗ trợ bên ngoài. "Ngươi nói xem làm sao bảo vệ được danh vọng cho Huyền Trang đại sư?"
"Kiên quyết phủ nhận tin đồn ngươi là con ông ấy."
Vân Sơ gật đầu:" Trước nay ta luôn phủ nhận mà."
"Lần này khác, ngươi phải đứng ra tuyên bố công khai, như thế dù hai người là cha con thì sau này cũng không còn dính dáng gì tới nhau, lời nói ra không thể nuốt lại." Ôn Nhu thở dài:" Chuyện này dù với ngươi và Huyền Trang đại sư là một sự thống khổ, nhưng lần này ngươi phải tìm cơ hội thích hợp chính thức tuyên bố với tất cả mọi người, ngươi và Huyền Trang đại sư không có quan hệ gì."
"Chuyện này không chỉ ứng phó nhất thời, mà còn là suy tính cho sau này nữa."
Vân Sơ hiểu lo lắng của Ôn Nhu ở đâu, trước nay bọn họ và Phật môn được coi là một, chuyện này khiến Vân thị được thuận lợi trong rất nhiều việc. Như việc cải tạo Trường An ai chẳng biết Phật môn có tài lực khổng lồ, dù Vân Sơ có vấn đề, vẫn có Phật môn đỡ sau lưng, đúng không?
Song lần này hoàng đế đông tuần, ra tay cả với chùa miếu, đạo quán, cả Thiếu Lâm Tự cũng không thoát.
Nếu Vân Sơ cũng được coi là một phần thế lực của Phật môn, bọn họ sẽ bị đả kích càng mạnh.
Như thế đau dài chẳng bằng đau ngắn, cắt đứt với Phật môn, mạnh ai người đấy phấn đấu.
Quyền lực có tính độc lập của nó, sớm muốn cũng phải phân chính phụ.
Ai lãnh đạo ai là vấn đề nghiêm túc mà đẫm máu.
Trong Thủy Hử , một đám người thảo mãng còn biết khi phát triển tới giai đoạn nhất định phải phân thứ hạng, không thể xưng hô ca ca, đệ đệ lộn tùng bậy, huống hồ đám Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt vốn xuất phát từ giai tầng sĩ thân.
Nếu như phải quy thuận ai mượn sức mạnh, bọn họ khinh không thèm làm, đều là nhân vật coi mình là số một không hai trên đời, ba người họ thỏa hiệp với nhau không phải là vấn đề, nếu phải thỏa hiệp quyền lực nội bộ vói người ngoài thì khỏi. Huyền Trang đại sư trước kia có nhiều chuyện chiếu cố Vân gia, trong mắt Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, đó là phụ thân trải đường cho nhi tử, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải cảm tạ. Đợi khi Huyền Trang đại sư viên tịch, Vân Sơ tới trước mộ ông khóc một hồi là trả hết nợ.
Nhưng với Phật môn thi phải rạch ròi, không thể mơ mơ hồ hồ như trước.
Song chuyện này vẫn cần thời cơ thích hợp, ít nhất để chuyện lắng xuống đã, nếu không vội vàng tuyên bố bây giờ thì càng không đáng tin.
Buổi sáng nhìn thấy ảo ảnh làm trong đại doanh xôn xao suốt cả ngày, chẳng biết cao thủ bợ đi nào đi đầu, vừa mới ăn cơm trưa xong, khi người khác còn đang bàn tán vê những hình ảnh kỳ lạ, về quan hệ giữa cha con Huyền Trang và Vân Sơ thì đề tài chuyển sang uy nghiêm của hoàng đế. Hoàng đế vừa mới tới Bồng Lai, các thần tiên ở ngoài biển đã xuất chiêu dằn mặt con lừa trọc Huyền Trang, trấn áp đám Phật môn.
Không cho bọn họ mượn sự huyền ảo của Đại gia để bịa đặt câu chuyện của Phật môn.
Khỏi nói cũng biết, ngôn luận này của Đạo gia, Vân Sơ chưa tìm được thời cơ thích hợp thì Đạo môn đã thấy cơ hội của minh rồi.
Sáng ngày hôm sau, Vân Sơ biết Đạo môn vì sao ngông nghênh như thế, vì tên Bạch Biên Bức Trương Quả đã sống lại. Đúng thế chính là Trương Quả bị Lão Lôi chém làm đôi, chết ngay trước mặt hoàng đế, vậy mà bây giờ sống lại.
Lý Trị, Vũ Mị và Lý Hoằng đang đi quanh Trương Quả, cả ba đều quen thuộc người này, giờ nhìn bề ngoài có thể khẳng định, đây chính là Trương Quả không nghi ngờ gì nữa, riêng màu da trắng khác thường kia đã khó làm giả rồi.
Nhưng không ai trong số họ tin người này sống lại.
Lý Hoằng đi tới vén tóc Trương Quả ra, vết chém từ đỉnh đầu xuống để lại vết thương đỏ rất kinh khủng, vết chém là có thật, da thịt tế ra hai bên cũng là thật.
Trương Quả mỉm cười thoải mái đem y phục kéo tới hông, lộ ra toàn bộ vết đao cho hoàng đế, hoàng hậu, thái tử nhìn rõ hơn.
Lý Hoằng chạm vào vết thương đáng sợ đó, hắn là dám khẳng định đây la vết đao chém, nghi hoặc:" Ngươi thực sự sống lại sao?"
Trương Quả vái dài:" Đau đón vô cùng."
Vũ Mị cảnh giác:" Vậy La Công Viễn, Diệp Pháp Thiện đâu?"
Trương Quả thở dài:" Họ chưa phải là tiên, không về được."
"Bần đạo sinh ra thời hông mông, trải qua vô số năm tháng tu hành mới bỏ đi được xác thú, tu thành dạng người, lại trải quả vô số năm tháng mới biến thành người chân chính."
"Lần trước biết họa đã xuống, vốn cho rằng có thể mượn lần binh giải đó quay vè tiên giới, cuối cùng lại trở về."