Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1246 - Q6 - Chương 016: Vạn Cổ Gian Nan Duy Nhất Tử.

Q6 - Chương 016: Vạn cổ gian nan duy nhất tử. Q6 - Chương 016: Vạn cổ gian nan duy nhất tử.Q6 - Chương 016: Vạn cổ gian nan duy nhất tử.

Nếu là trước kia, chuyện người chết sống lại thế này sẽ làm Lý Trị vô cùng kinh sợ, dù không tin sẽ có mấy phần tôn trọng, giờ hắn thâu tóm quyền lực tột đỉnh, tự tin cao độ, hứng thú hỏi Trương Quả:" Ngươi không sợ trẫm giết ngươi lần nữa à?”"

"Bần đạo sở dĩ tới trước mặt bệ hạ chỉ chứng minh, bần đạo và Diệp Pháp Thiện, La Công Viên không phải là yêu đạo, nguyện vọng đã thành, xin cáo từ." Trương Quả không hề e sợ:

Lý Trị cho rằn hắn sợ rồi, nhạt giọng nói:" Cần gì phải đi sớm thế?"

Trương Quả mỉm cười:" Bệ hạ còn muốn chẻ bần đạo làm đôi lần nữa đẻ kiểm tra tim gan sao? Nay một cỗ thân thể khác của bân đạo vẫn nằm trong thái y thự, ngày ngày chịu nỗi khổ đao chém rìu chặt. Bệ hạ có chuyện chưa hiểu, tiếp tục tìm hiểu thi thể đó là được."

Lý Trị trầm giọng:" Trâm không cho người đi."

Trương Quả vẫn ung dung:" Bần đạo là người ngoài cõi đời, theo đuổi chỉ có tự do tự tại, không chịu sự ước thúc của hoàng đế nhân gian. Bệ hạ nếu bất mẫn với bần đạo thì giết lần nữa là được, cùng lắm bệ hạ sưu tâm thêm một cái xác. Sau khi bần đạo binh giải quy thiên thì muốn làm gì, bệ hạ không khống chế được."

Lý Trị nhìn chằm chằm vào con người không màng sinh tử đó:" Trên đời thực sự có thần tiên à?"

"Có duyên sẽ gặp."

"Vậy trẫm có phải người có duyên không?"

Trương Quả lắc đầu:" Tới ngay cả ngươi như bần đạo cũng chẳng được tự do trước mặt bệ hạ..."

Lý Trị phất tay:" Ngươi nói đúng, trẫm đúng là người có duyên, vì nếu không có duyên, trẫm cũng tạo ra được cơ duyên. Người đâu, giết hắn đi."

Lời hắn vừa dứt lời thì Trương Quả hú lên một tiếng, toàn thân nhanh chóng bốc khói trắng mù mịt, ống tay áo phất mạnh, mùi cay xộc nhanh chóng lan khắp đại điện, làm mọi người ho liên hồi.

Lý Hoằng rút đao che chắn hoàng đế hoàng hậu, hét lên:" Giết hắn!"

Đại điện vốn trống không chẳng biết từ đâu ra mười mấy hoạn quan, nhất tề xông vào làn khói trắng.

Thấy làn khói trắng đã bị hoạn quan vây kín, Thụy Xuân tuốt đao chém lều, cùng Lý Hoằng yểm hộ hoàng đế và hoàng hậu rời đi.

Lý Trị không đi xa, đứng ngoài nhìn Trương Quả đấu với đám hoạn quan, kết quả không có gì bất ngờ, chỉ chốc lát Trương Quả bị đám hoạn quan chém thành thịt nát.

Thậm chí Lý Trị còn có chút thất vọng, trong một khoảnh khắc hắn trông đợi Trương Quả hóa khói bay đi.

Đám hoạn quan biết hoàng đế muốn xem xác cho nên để lại một cái đầu khá nguyên vẹn, cái đầu đó tận tới lúc chết vẫn nở nụ cười nhàn nhã, lại giống như trêu đùa thế nhân ngu xuẩn.

Đại doanh trung quân phát ra cảnh báo, văn võ bách quân ào ào tới cứu giá, trong tay cầm đủ loại vũ khí, song đều bị tầng tâng vệ binh ngăn cản bên ngoài. Vân Sơ tất nhiên tới ngay lập tức, cho dù tốc độ của y rất nhanh, khi đến nơi cũng chỉ thấy một thi thể nát bét.

Vân Sơ hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì quắc mắt nhìn Thụy Xuân:" Sao hắn có thể tới trước mặt bệ hạ mà bản soái không biết."

Thụy Xuân đỏ mắt thi lễ:" Do nô tài sail"

Cheng!

Vân Sơ rút đao cheng một cái chém thẳng vào cổ Thủy Xuân, Thụy Xuân không kịp rút đao, giơ nguyên vỏ đao lên đỡ đòn, chảy lùi lại một bước.

Lý Trị vội vàng nói:" Đó là ý của trẫm."

Cái cảm giác bất an của Vân Sơ tới giờ vẫn chưa tiêu tan, sự việc ngày hôm nay tựa hồ chứng thực lo lắng của y không phải vô cớ, nhìn chăm chằm Thúy Xuân:" Dù là ý của bệ hạ, trình tự cần có vẫn không thể thiếu được, tên đó hông mang đạn khói, làm sao vẫn dẫn vào?"

Lý Trí xua tay:" Đừng truy cứu nữa, đó là ý của trẫm."

Vân Sơ thu đao vào vỏ, nhặt viên đạn khói vẫn còn hơi ấm trên khay:" Thứ này là quân khí chỉ trang bị cho thám báo, xin bệ hạ cho thần truy lùng nguồn gốc."

Lý Trị lắc đầu:" Tới đây là dừng di."

Vân Sơ không tiện nói gì thêm, chuẩn bị thi lễ lui ra thì nghe Lý Trị hỏi:" Vân khanh, người này còn có thể sống lại nữa không?"

"Bệ hạ, chẳng qua là trò sinh đôi thôi, có gì đáng nói đâu."

"Nhà khanh cũng có sinh đôi ... À, nhưng là nam nữ. Trẫm hỏi khanh, nếu Trương quả lại xuất hiện thì khanh làm sao?"

"Bệ hạ, cứ giết là được, rồi sẽ có ngày hết thôi."

Vân Sơ vừa mới dứt lời thì nghe thấy trên mặt biển vang lên tiếng nổ lớn, mọi người đồng loạt quay đầu nhin, chỉ thấy trên mặt biển xa có một chiếc thuyền bơi tới, một kẻ ăn mặc không khác gì Trương Quả đứng trên mũi thuyền, hướng về phía Lý Trị, phát ra âm thanh rất lớn:" Bệ hạ, Trương Quả lần này được ủy thác của Phúc Thọ Tam Tiên, đón bệ hạ tới Doanh Châu dự tiệc. Vì lân trước bệ hạ chém thân thể tàn khuyết của bần đạo, nên mới lần nữa thăm dò, không ngờ bệ hạ vẫn không tin, thi ra bệ hạ duyên mỏng phúc cạn, không tiếp nhận được lời mời của tiên nhân. Bệ hạ, Trương Quả đi đây, ha ha ha ha..."

Tiếng cười còn vang vọng thì một chiếc buồm trắng giương lên, mượn gió biển mạnh mẽ, trong thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.

Khi Vân Sơ đuổi ra tới bờ biển thì chỉ có thể dẫm chân lên sóng, chẳng làm được gì"

"Đăng Châu thủy sư đại tướng Tôn Nhân Sư đã lơi lỏng tới mức này rồi sao?"

Đối với người giống Trương Quả, Vân Sơ không để trong lòng, y chỉ bực mình là rõ ràng trên mặt biển cho chiến hạm của thủy sư Đăng Châu tuần tra, vi sao có thể để một chiếc thuyền tới gần doanh trướng hoàng đế như thế.

Ôn Nhu cũng vội vàng chạy tới, nhìn bò biển trống không, nói:" Biển nơi này quá cạn, chiến hạm không tới gần được, một con thuyền trên biển chẳng khác nào hạt muối, thủy sư Đăng Châu khó mà chiếu cố được."

Vân Sơ rời bờ biển, đi tới bên cạnh Lý Trị chắp tay:" Mạt tướng vô năng, không bắt được yêu nhân."

Vẻ mặt Lý Trị tựa hồ có chút hoảng hốt, không biết là nghĩ gì, mất một lúc mới nói;" Không sao, Vân khanh lui đi."

"Bệ hạ, chuyện này cần ..."

"Không cần!" Lý Trị lạnh nhạt cắt lời:

Vân Sơ đành phải lui ra, còn chưa đi khỏi trung quân thì sau lưng xôn xao, quay ngoắt người lại thì ảo ảnh lại xuất hiện.

Chỉ có điều ảo ảnh lần này không phải là máy bay với tàu hỏa, những thứ người ta chấn động nhưng nhìn chẳng hiểu cái gì, mà là một ngọn núi xanh ngắt. Lúc này trên không mặt trời gay gắt, từ trên tân mây lộ ra ảo ảnh, không ngờ khiến ngọn núi xanh kia được phủ thêm một tầng hào quang.

Tay Vân Sơ run run, thâm hô hỏng rồi, lập tức chạy về phía Lý Trị, không biết Lý Trị từ lúc nào đã đi tới bên bờ biển, đôi giày đã ướt đẫm mà hắn không biết, vẫn một mực đi tới. Nếu không phải có Lý Hoằng kéo lại thì hắn đi thẳng ra biển muốn tới ngọn tiên sơn kia.

Vũ Mị vội vàng chạy tới, kéo cánh tay Lý Trị, quát to:" Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ, tỉnh lại."

Gương mặt Lý Trị đờ đẫn như cái xác không hồn, quay sang nói với Vũ Mị:" Trãm mất đi tiên duyên rồi."
Bình Luận (0)
Comment