Q6 - Chương 017: Không phận sự, thân nhẹ nhàng.
Q6 - Chương 017: Không phận sự, thân nhẹ nhàng.Q6 - Chương 017: Không phận sự, thân nhẹ nhàng.
"Đạo môn truyền thừa có phân chia ra làm tam bảo Đạo, Kinh, Sư . Khởi nguồn từ lão quân truyền thụ Đạo Đức Kinh cho Duẫn Hỉ. Hoàng đế tới hỏi đạo Quảng Thành Tử mà được lên trời."
"Đạo sở hữu lập, xuất hồ thái thượng..."
Phàm là Vân Sơ có nghi hoặc gì về Đạo môn, y thường tìm Huyền Trang đại sư thỉnh giáo chứ không phải đi tìm lão thần tiên hay bất kỳ đạo sĩ nào khác.
Theo lời Huyền Trang đại sư nói với Vân Sơ thì Đạo môn trên mảnh đất Trung Hoa truyền thừa từ rất lâu rồi, Hoàng Đế là thủy tổ của Đạo giáo, Lão Tử là giáo tổ, nên mới có học thuyết Hoàng Lão.
Về sao học thuyết Hoàng Lão hưng thịnh, Trương Lương được Hoàng Thạch Công truyền thụ học vấn của Trang Tử, Liệt Tử. Mà Trương Quả chính là cháu chín đời của Trương Lương, đồ tử đồ tôn của Trương Đạo Lăng.
Đó chính là cái lợi của việc hỏi chuyện kẻ địch của Đạo môn, cái gì ông cũng dám nói, không che giấu gì hết. Nếu như Vân Sơ hỏi lão thần tiên, một là ông chưa chắc đã biết, mà biết thì ông chưa chắc đã nói.
Đương nhiên, nếu Vân Sơ có câu hỏi gì về Phật môn thì cũng có thể đi tìm lão thần tiên để hỏi, cho dù lão thần tiên không biết thì cũng sẽ tìm một người biết giới thiệu cho Vân Sơ.
Có được phương hướng chính xác, Vân Sơ, Ôn Nhu Địch Nhân Kiệt kết hợp với tin tức mình có được, suy đoán được ra rất nhiều thứ.
Sau khi Trương Quả, La Công Viễn, Diệp Pháp Thiện chết, Lý Thuần Phong phải trốn vào Thục sửa đường, tức thì làm rối loạn trật tự quyền lực của Đạo môn. Khiến cho những thế lực có hi vọng lấy được tôn trưởng của đạo môn rục rịch hành động, bọn họ đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội chấn chỉnh lại đạo môn.
Nếu như đám Trương Quả thất bại là bởi vì bị hoàng đế giết, vậy thì người muốn kế thừa quyền lực của ba người này phải gây dựng lại sự kính trọng của đạo môn, có thể mới đủ tư cách đảm nhiệm vị trí lãnh đạo Đạo môn.
Cho nên hiện giờ Vân Sơ rất muốn biết, ngay từ đầu là ai khơi lên tâm tư tới Bồng Lai của hoàng đế, hơn nữa là tới vào tháng sáu, thời gian khả năng xảy ra ảo ảnh lớn nhất.
Tìm được kẻ chủ mưu này thì hết thảy những thứ thần kỳ sẽ không còn thần kỳ chút nào nữa.
Trương Quả vốn có truyền thuyết cải tử hoàn sinh, La Công Viễn cũng có bản lĩnh này. Trong mắt Vân Sơ, đó không phải là tiên phép gì, mà chẳng qua là họ có thế thân, có thể xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc mà thôi.
Tên Trương Quả tuyên bố sống lại tìm hoàng đế chính là tử sĩ, chuyên môn phụ trách nạp mạng, nhằm nhiều loạn tâm thần của hoàng đế. Còn tên Trương Quả ở trên thuyền thì khoảng cách quá xa, chỉ cần mặc y phục tương đồng thì có thể là bất kỳ ai.
Về phần ảo ảnh xuất hiện trên biển thì vốn đơn giản là hình ảnh ở nơi khác thôi, còn chẳng thần kỳ bằng ảo ảnh ngày hôm qua. Dù tình cờ hay có tính toán thì ảo ảnh vẫn chỉ là ảo ảnh thôi, không thay đổi bản chất của nó, không thể tự biến thành thần sơn được.
Đó chỉ là suy nghĩ của Vân Sơ thôi, với người khác thì giờ vẫn còn không ít người vẫn chổng mông hướng ra biển vái lạy kia kìa. Cho nên hững lời này Vân Sơ tất nhiên sẽ không nói với ai hết, dù có là hoàng đế hay Lý Hoằng, y cũng không nói.
Hoàng đế đang rơi vào trạng thái tinh thần rất nguy hiểm, y không dại gì mà mạo hiểm khả năng bị mất đầu để đi làm trung thần.
Thêm vào Đạo môn chẳng qua là hi vọng thông qua mê hoặc hoàng đế để gây dựng lại hùng phong Đạo môn mà thôi, chẳng phải là muốn làm chuyện hủy thiên diệt địa gì, giả vờ không biết gì hết là lựa chọn tốt nhất.
Huyền Trang đại sư biết rõ con người của Vân Sơ nên mới len lén tiết lộ cho y một chút.
Nghĩ thông rồi, cái cảm giác nguy cơ dày vò Vân Sơ mấy ngày qua cũng biến mất, chẳng qua chỉ có thế. Nguy cơ này vì thế chuyển sang cho Lý Trị, hắn thu lại toàn bộ binh quyền tự nắm trong tay mình, tất nhiên bao gồm cả quyền lực của Vân Sơ. Thế là y thoải mái dẫn cả nhà đi hưởng thụ chuyến lữ hành bên biển, Thải Vân Nương của y thời gian qua không vui vì a gia cứ bận bíu suốt rồi.
Thu hồi quyển bính, chuyển sang cho nội thần nắm giữ, đây là phản ứng tự nhiên khi hoàng đế bất an, không phải vấn đề tin hay không tin, vì hoàng đế chẳng tin ai.
Ra biển thì tất nhiên phải ăn hải sản, nhất là nơi môi trường nguyên sơ thế này, sao có thể bỏ qua, thế là vừa bỏ đi trọng trách trên người, Vân Sơ về nhà tuyên bố tổ chức tiệc hải sản, phát động cả nhà tích cực chuẩn bị, mai ra bãi cát mở tiệc.
Khỏi nói được đám trẻ con trong nhà hưởng ứng ra sao.
Vân Sơ là người chế biến hải sản số một Đại Đường, chí ít thì cũng số một Quan Trung, đây là điều không cần phải tranh cãi.
Đồ biển ở đây quá tươi, quá ngọt, nhưng đối với đám người nghìn năm quen ăn thịt dê thịt cừu ở Quan Trung mà nói, đây là điểm yếu. Bọn họ thấy ăn hải sản không đã, quá nhiều xương, nhiều vỏ, lại còn nhạt.
Nhưng cua luộc và cua cay là hai thứ hoàn toàn khác nhau, trong thời đại mà Vân Sơ từng sống, những con cua ngon nhất đem luộc nước, chỉ những con không ngon mới đem đi xào cay.
Bây giờ hải sản trong tay Vân Sơ không có loại nào không tươi ngon hạng nhất.
Tôm dài cả gang tay dùng que trúc xiên qua đặt lên lửa nướng, nướng thành màu đỏ rực rồi lột vỏ ngoài đi, cắm cả que vào thùng gia vị đã chê biến sẵn, rút ra nhiệt độ vừa vặn, ngoạm một miếng còn sướng hơn thăng thiên. Cả người lẫn chó đều chảy nước dãi.
Những con cua lớn chẳng biết là đã sống bao nhiêu năm, trông sắp thành tỉnh rồi, khi đặt trên bàn còn giương càng khiêu chiến, bị Vân Sơ tàn nhẫn chặt loạn một hồi ném vào nồi, cái càng vẫn còn co giật.
Gia vị cay trọng điểm lại là ở đường trắng, thứ này điều hòa, làm vị của ớt, hoa tiêu, mè sẽ dịu hơn, mùi thơm lại dậy hơn, cho vào nồi dầu đảo với gừng, khiến hương thấm vào trong chứ không tiết ra ngoài quá nhiều.
Cá biển béo múp cũng làm cay, chủ yếu người Vân gia toàn thích ăn cay, còn về phần ngươi khác có ăn được không ấy à? Chuyện đó thì liên quan quái gì tới Vân Sơ cơ chứ?
Hải sâm trông như nước mũi thì Vân Sơ để lại một ít, mấy loại động vật có vỏ Vân Sơ muốn ăn lắm, nhưng bị tập thể kháng nghị.