Q6 - Chương 018: Đường là do tự đi.
Q6 - Chương 018: Đường là do tự đi.Q6 - Chương 018: Đường là do tự đi.
Vân gia có rất nhiều trù nương, gần như toàn bộ phó phụ Vân gia đều giỏi nấu nướng, cho nên một khi bọn họ mặc đồng phục dàn hàng ngang trên bãi biển chuẩn bị đồ nướng, trông cực kỳ khí thế.
Vui buồn của hoàng đế không ảnh hưởng tới Vân gia, Vân gia xưa nay luôn rất độc lập.
Hôm nay nữ chủ nhân của Vân gia mời khách bên biển, cho dù là đám Vân Sơ ở cuối chiều gió cách cả trăm mét cũng ngửi thấy mùi phấn.
Mới đầu vốn chỉ có Vân gia, Ôn gia, Địch gia thêm vào Lương gia và nhà Lão Hà thôi, vê sau lão bà Lương gia còn đưa cả lão bà của Lý Tích tới.
Lão bà Lý Tích hiếm khi thấy được khung cảnh náo nhiệt lại thú vị như thế, liên gọi thêm nhiều nữ nhân tới. Tuy làm vậy là rất thất lễ, nhưng lão phu nhân tuổi cao, địa vị càng cao, căn bản là không để ý tới mấy lễ nghi đó. Thế là yến hội nhỏ mang tính chất gia đình của Ngu Tu Dung biến thành siêu cấp yến hội của các quý phụ.
Vân Cẩm rất không vui, nó không phải đứa ưa chỗ ồn ào, hôm nay vốn là bữa tiệc vui vẻ mà nó trông đợi, cuối cùng biến thành cái gì không rõ nữa rồi. Tất nhiêu Vân đại tiểu thư cực kỳ biết lễ nghi, không để lộ ra chút nào.
Vân Sơ biết tính khuê nữ, cho nên quay về bế Vân Cẩm đi, mặc kệ cái bữa tiệc kia, nhất định là lão già Lý Tích giở trò rồi. Ngu Tu Dung có đủ trí tuệ để ứng phó với yến hội thế này, sẽ không để bị Lý Tích bắt cóc.
Vân Sơ chỉ phụ trách làm đồ ăn cho mấy đứa bé như Thao Thiết, cùng với cả ba tên bụng to Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu và Lão Hà.
Bất kể y nướng ra bao nhiêu món ăn, xào ra bao nhiêu cua cay, chỉ chớp mắt một cái đã không còn nữa, đến xương ném ra cũng bị mấy con chó tranh nhau. Chẳng biết chó ăn hải sản có tốt không, Vân Sơ kệ luôn, chó Vân gia phải có dạ dày tiếp nhận mọi món ngon, không thể đỏng đảnh kén chọn.
Vân Sơ đem tôm lớn vừa nướng xong chia cho mấy đứa bé lớn, bế Vân Loan đút cho nó ăn tôm không có vị cay.
Rõ ràng Vân Loan càng thích tôm cay cả đám ca ca tỷ tỷ hơn, vùng vẫy thoát khỏi sự quản thúc của Vân Sơ, chạy lạch bạch trên cát, tới chỗ Vân Cẩm há miệng như cá đợi tỷ tỷ đút cho ăn.
Ôn Nhu vừa bóc cái càng cua vừa nhỏ giọng nói:" Bệ hạ bi thương như thế, chúng ta lại ăn uống vui vẻ, có phải là không hay không?"
Vân Sơ ăn chỗ tôm nhỉ tử không ăn, dửng dưng nói:" Mặc kệ, tự bệ hạ chuốc lấy thôi, nếu bệ hạ không muốn trường sinh bất lão thì đâu ra phiên não chứ?"
Địch Nhân Kiệt khinh bỉ Ôn Nhu:" Sao không nói trước khi ăn, giờ ăn no rồi mới muốn làm trung thần? Với lại bệ hạ không tin vào tiên sơn ngoài biển đâu."
"Nhưng bệ hạ muốn tin trên đời này có thuốc trường sinh bất lão." Ôn Nhu phản bác nhay:" Với lại ta đảm bảo chuyện này chưa xong đâu, đám đạo sĩ sẽ lại tới, bọn họ làm việc rất có trình tự đấy. Đầu tiên là Trương Quả chết trong tay bệ hạ, sau đó Trương Quả sống lại trên biển, nói những lời khiến bệ hạ hoài nghi chuyện trước kia mình làm có đúng không. Con người một khi hoài nghi bản thân là cách bị lừa không còn bao xa nữa."
"Chúng ta có nên nhắc nhở thái tử không? Đừng để thái tử cũng bị lừa luôn mới là điều tệ nhất."
Vân Sơ nhìn trái phải, không thấy Lý Hoằng thì thở dài:" Kệ hắn, con đường mỗi người do người đó đi, đi nhâm đường còn trách được ai."
Ôn Nhu ăn rất khôn, khi những người khác ăn mình cua thì hắn chuyên môn chọn những cái càng to để ăn, vừa ăn vừa nói:" Ta hi vọng thái tử có thể tới đây, đứng để bị vụ lừa đảo không có chút trí tuệ nào này lừa."
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Bị lừa hay không kỳ thực không liên quan gì tới trí tuệ hết, kẻ lừa đảo đánh vào dục vọng của con người, không phải vào trí tuệ."
Vân Sơ cầm vò rượu gạo lên rót cho mọi người, thứ này tuy không so được với bia lạnh, song cũng không thua kém nhiều:" Uống đi, uống đi, đây không phải là lúc thích hợp nói mấy chuyện này, rượu được ta chuyên môn dùng nước tiêu thạch ướp lạnh đấy."
Lý Tư vừa ăn xong một con tôm, lại lấy một con cua xào cay từ trong chậu ra, nó ăn thuần thục lắm rồi, mở mai cua, lấy thìa nhỏ moi gạch. Mắt đảo qua thấy a gia với Ôn bá bá, Địch bá bá đang thì thầm to nhỏ, đem cái mồm đầy mỡ sán tới nghe trộm.
Bị Vân Sơ tóm đầu đẩy ra, Lý Tư phụng phịu:" A gia lại thì thầm rồi."
Vân Cẩn kéo Lý Tư lại:" Sau này tỷ đừng nghe trộm a gia nói chuyện, không hay."
Lý Tư rót ít nước quả mát cho Vân Loan uống, nói:" Đệ biết cái gì, ta mà nghe được cái gì thì đều là do a gia muốn ta nghe được thôi, giống như lần trước, mẹ muốn tìm Xuân ma ma ấy, là cố ý nói cho ta nghe đấy."
"Phải rồi, đệ sau này sẽ không lưu tình khắp nơi như a gia chứ?"
Vân Cẩn lắc đâu ngay:" Không đâu."
Lý Tư rất hài lòng:" Thế thì tốt, bây giờ ta có một chuyện khó xử, đại ca ta muốn để Bùi thị và mẹ gặp nhau, đệ có cách gì không?”
Vân Cẩn phản ứng gay gắt:" Tỷ nằm mơ đi, mẹ thích Vân Na cô cô thế nào đâu phải tỷ không biết. Vốn mẹ đã ghét thái tử làm hại cô cô rồi, có thể giữ thái độ bình thường với thái tử đã không dễ, nếu để Bùi thị tới nhà, không phải có lỗi với cô cô à?"
Lý Tư nhớ tới Vân Na cô cô đang một mình ở rất xa cũng buồn lắm, dựa đầu vào vai Vân Cẩn:" Ta cũng thấy thái tử ca ca ngày càng đáng ghét rồi ..."
Những lời này Vân Sơ đang uống rượu không nghe thấy, nếu y nghe được thì thế nào cũng tìm cách hàn gắn tình cảm giữa Lý Tư và Lý Hoằng.
Lý Tư là đứa bé tính tình cực kỳ cương liệt lại cố chấp, nó chỉ cần sinh ra ý nghĩ không tốt với ai, vậy ý nhĩ đó sẽ theo nó cả đời.
Giống như hồi bé vì một lần nó ôm lợn nhồi bông bị ngã từ trên giường xuống, từ đó trở đi trong phòng nó không còn xuất hiện bất kỳ lợn nhồi bông nào nữa. Lợn nhồi bông trong phòng Vân Cẩm cũng bị Lý Tư lấy gấu bông của mình đổi. Ngày hôm sau Ngu Tu Dung thấy mảnh vụn của con lợn trên giường Lý Tư ... Sau đó Ngu Tu Dung thu lại hết lợn bông trong nhà, còn lệnh xưởng đồ chơi ngừng sản xuất lợn bông. Cho tới nay ở cửa hiệu thú bông của Trườn An, chỉ thấy voi, sư tử, hổ, các loại gấu, trâu, ngựa, lạc đà, thậm chí có cả cá sấu, nhưng không có lợn. Đứa bé này thù dai một cách cực đoan.