Q6 - Chương 019: Bát tiên quá hải.
Q6 - Chương 019: Bát tiên quá hải.Q6 - Chương 019: Bát tiên quá hải.
Lý Thừa Tu ném vỏ cua đi, hắn không nhớ nổi mình đã ăn con cua thứ mấy, cũng không nhớ được mình đã ăn bao nhiêu con tôm, cá nướng thì hắn đã ăn ba con rồi, hắn nhớ rõ. Cho dù đã ăn không ít, vậy mà Lý Thừa Tu vẫn thấy đói.
Bình thường hắn ăn ba cân thịt, một đấu cơm là no, nhưng hôm nay ăn mãi chẳng thấy no.
Cầm lấy một con cua lên, hắn dùng một tay bóp vỡ càng cua, moi thịt ăn rồi bảo với Ôn Hoan:" Ta vẫn còn đói."
Vân Sơ quay đầu sang bảo Lý Thừa Tu:" Đám Nhị Phì có cơm rang hải sản đấy."
Nói xong quay đầu tiếp tục trò chuyện với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, Lão Hà.
Vì chuyện chẳng liên quan tới mình kê cao gối ngủ kỹ, cho nên chủ đề của đám Vân Sơ cực kỳ nhẹ nhõm. Bọn họ nói chuyện về Lão Hoàng của cục cung môn, ông ta lăn lộn trong bùn vì tranh thủ cho nhỉ tử một hàm vân ky úy, tức là mỗi năm được nhận mười hai thạch gạo, năm cân muối, 200 cân than, với lại chút tạp lương, không có quan điền. Ích lợi lớn nhất là được vào Tứ môn học.
Lấy được hàm vân ky úy, nhưng lại khiến ông ta mất mặt lớn trước hoàng đế, vì một cái hàm nhỏ xíu mà đường đường một cục trưởng cung môn đi lăn lộn dưới bùn với đám quân hán, hoàng đế nghi ngờ tiết tháo của ông ta. Lão Hoàng chẳng còn làm chức cục trưởng này được bao lâu nữa, vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà ông ta lấy mạng ra giành giật, nếu cho lợi ích lớn hơn thì sao? Chức vụ này yêu cầu lòng trung thành quá cao.
Giận thì giận, Ôn Nhu vẫn định cứu ông ta khỏi nước lửa, đó là ý muốn riêng của hắn, không liên quan tới Vân Sơ.
Lực lượng chính trị của Ôn thị nằm ở ngự sử ngôn quan, bọn họ cần tin tức sớm hơn người khác, tin tức trong hoàng cung là quan trọng nhất.
Vì thế đứng ở lập trường Ôn thị, Lão Hoàng không thể đổ được.
Vân Sơ câm cốc rượu gạo mát lạnh lên uống:" Cẩn thận là cái bẫy bệ hạ giăng ra đấy."
Ôn Nhu xua tay:" Nếu không có chuyện Trương Quả cải tử hoàn sinh, nói không chừng bệ hạ sẽ làm thế. Nhưng bây giờ lòng bệ hạ đã loạn rồi, trong đầu toàn Phúc Lộc Thọ tam tiên mời tới Doanh Châu, vừa vặn thông qua loại chuyện xấu này giúp Lão Hoàng thoát thân.
Vân sơ vẫn lo ngại:" Cho dù lòng bệ hạ đã loạn thì Đại Đường còn có một vị hoàng hậu thực quyền, chút thủ đoạn này không qua được mắt hoàng hậu đâu, tới lúc đó toàn bộ Ôn thị ngươi sẽ gặp tai ương."
Ôn Nhu chỉ cười không nói.
"Chuyện xấu nói thành tốt à?" Địch Nhân Kiệt dựa theo lối suy nghĩ của Ôn Nhu mà truy hỏi:
"Đúng thế, Lão Hoàng tham tước vị là sự thực, nhưng Lão Hoàng cũng chưa từng lợi dụng chức vụ là sự thực, bệ hạ không thể gạt bỏ đi sự thực đó, dễ dàng đưa ra phán định về Lão Hoàng." Ôn Nhu chỉ ra:
"Chúng ta thậm chí có thể nói, Lão Hoàng không thèm làm chuyện cẩu thả, thà quang minh chính đại đi vật lộn với người khác trong bùn, tranh giành cho nhi tử mình tước vị không đáng kể. Lòng trung thành đó phải đáng khen ngợi chứ?"
Địch Nhân Kiệt nói:" Thủ đoạn này dùng nhiều rồi, chắc gì đã có tác dụng."
Ôn Nhu cười nhẹ:" Đúng thế, Ôn thị không thể nào nhìn quân phụ vì trường sinh mà phiền lòng, mà không làm gì cả."
"Bệ hạ phiền lòng và Lão Hoàng liên quan gì chứ?"
"Lão tổ tông nhà ta tuổi đã cao quá mức, nhìn con cháu kém cỏi, luôn muốn chiếu cố thêm vài năm, cũng hi vọng sống thêm một thời gian. Lão Hoàng là cái cớ, người Ôn gia làm chuyện ngu xuẩn, lão tổ ra mặt, thuận tiện làm một việc bệ hạ rất muốn làm lại không dám làm."
Vân Sơ hiểu ra ngay:" Đưa thuyền ra biển, tìm tiên hỏi đạo sao?"
Ôn Nhu cưới đắc ý:" Đúng thế, người mang tâm tư này không phải chỉ có nhà ta." Địch Nhân Kiệt thấy ê răng, luận tới mấy trò méo mó xẹo xọ này, hắn thừa nhận mình thua kém, mấy chuyện chẳng liên quan mà kéo dính vào nhau được, tên nay mà phạm tội hắn sẽ rất đau đầu:" Ý đồ thật sự là gì?"
Không ngờ câu trả lời của Ôn Nhu còn lệch xa hơn:" Vẫn chưa nhìn ra à, ý chỉ chia ruộng của bệ hạ sẽ dược quán triệt, đám thế gia thoát được đời bệ hạ cũng không thoát được đời thái tử."
"Ngươi nói đám nhân vật bảo thủ kiên trì lợi ích thế gia cũ như lão tổ ta làm sao không tuyệt vọng cho được? Bọn họ nỗ lực cả đời mục đích là truyền thừa gia tộc, kỳ vọng Ôn gia công hầu đời đời, phú quý dài dài."
"Bây giờ chuyện bệ hạ làm chính là đào gốc rễ thế gia, đoạn tuyệt hi vọng của họ. Bệ hạ nói chỉ nhằm vào thế tộc Sơn Đông, Hà Bắc thôi, ai tin chứ?"
"Lão tổ muốn xem bệ hạ đụng đầu vào tường ở Sơn Đông, Hà Bắc, chịu thua thiệt xong mới biết muốn làm hoàng đế thì không thể thiếu sự hỗ trợ của thế gia."
"Không ngờ bệ hạ vứt bỏ thế gia, đoàn kết bách tính, loạn vừa nổi lên đã lắng xuống, Đại Đường này đã không còn thích hợp với thế gia đại tộc sinh sống nữa rồi."
Vân Sơ giật mình nhìn Ôn Nhu không tin nổi:" Đừng nói các ngươi có ý kiến quốc ở hải ngoại."
Ôn Nhu nghiêm túc nói:" Năm xưa Ngũ Hồ loạn Hoa, Hoa tộc của chúng ta còn có thể chạy về phương nam, vượt qua Trường Giang, đợi cơ hội Sơn Đông tái khởi. Kết quả người Hồ chẳng có nổi quốc độ trăm năm, chúng ta đợi được cơ hội đó rồi."
"Bây giờ thì sao, kẻ săn đuổi thế gia chúng ta lại chính triều đường, bệ hạ nâng đỡ hàn môn, đoàn kết bách tính, nhìn khắp bốn phương chẳng còn đất sinh tồn cho thế gia nữa, thế gia đối diện với tình thế còn nghiêm trọng hơn cả thời Ngũ hồ loạn Hoa năm xưa. Tính đi tính lại chỉ còn đường ra biển thôi."
Lão Hà nghe tới đó thì kinh hồn táng đảm, vội vàng bê bát hải sản của mình, ôm thêm vò rượu chạy đi thật xa.
Địch Nhân Kiệt hít một hơi thật sâu, chỉ mặt Ôn Nhu:" Nói như thế bệ hạ tới Bồng Lai chính là do các ngươi thúc đẩy?" "Chúng ta, mặc dù Địch gia ngươi chẳng đáng kể, song đừng quên chỗ đứng của ngươi, lão bà ngươi là người Vương thị Thái Nguyên không thua kém gì ngũ tính thất vọng đâu. Vân Sơ ngươi nữa, ngươi là tân thế gia đấy." Ôn Nhu sửa lại lời Địch Nhân Kiệt:" Nếu không phải là hai ngày trước gặp a gia ta, ta cũng căn bản không nghĩ tới chuyện này, không thể nào ngờ họ tính xa như thế."
"Ha ha ha hai" Vân Sơ đột nhiên ngửa cổ cưòi dài làm đám trẻ con giật mình, Lão Hà càng hoảng hơn, ôm bát chạy biệt tích, có lẽ trong mắt ông ta, đám người kia đang tính chuyện mưu nghịch rồi:
Y sở dĩ cười vì đám loạn thần tặc tử Đại Đường này đúng là to gan thật, đúng là dám làm.
Nếu đám người này tìm thích khách, tặc khấu ám sát hoàng đế thì y rất khinh thường, đồng thời sẽ tiêu diệt không xót kẻ nào, nhưng nghĩ ra kế hoạch sáng tạo như thế thú vị quá rồi.
Ôn Nhu làu bàu:" Ngươi còn cười được, lúc nghe a gia ta nói, ta toát hết mồ hôi."
Địch Nhân Kiệt thì đã lau mồ hôi thật rồi, dùng ống tay áo chấm chấm trán mấy lần:" Cho nên bọn họ hủy bệ hạ để làm kế hoãn binh?"
Ôn Nhu gật đầu:" Một hoàng đế anh minh hiển nhiên không phù hợp với lợi ích của mọi người."
"Còn thái tử?"
"Không phải bọn họ không mưu tính, nhưng bên cạnh thái tử có Hứa Kính Tông, lão quái vật đó mũi cực thính, bọn họ không nắm chắc mười phần, một khi thất bại, bọn họ sẽ chết không đất chôn, không ai dám mạo hiểm."
Vân Sơ sực tỉnh hỏi:" Có phải từ khi Anh công và bệ hạ hòa giải trên cầu nổi, bọn họ mới quyết định."
Ôn Nhu thở dài:" Đúng thế, đó là cọng cỏ cuối cùng..."
Nghe Ôn Nhu dùng giọng già cả tang thương của lão tổ nhà hắn nói ra chuyện này, trong đầu Vân Sơ hiện lên tám chữ - Bát tiên quá hải, các hiển thần thông.