Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1250 - Q6 - Chương 020: Cầu Trường Sinh Có Gì Sai.

Q6 - Chương 020: Cầu trường sinh có gì sai. Q6 - Chương 020: Cầu trường sinh có gì sai.Q6 - Chương 020: Cầu trường sinh có gì sai.

Bát tiên quá hải, biển mà bọn họ vượt qua là đông hải.

Vượt biển ở phương hướng này, tìm vài hòn đảo lẻ tẻ như Doanh Châu, Bồng Lai thì chỉ kéo dài chút hơi tàn thôi, chẳng có đườn phát triển, hiển nhiên không hợp với yêu câu của thế gia. Nếu muốn tìm một nơi đủ thân lập mệnh, trừ nước Oa, Lưu Cầu ra thì không còn nơi nào khác.

Bảo sao Trương Quả vượt qua được phong tỏa của thủy quân.

Những năm qua nước Oa không ngừng phái Đường khiển sứ tới, huân quý Đại Đường nhờ thế mà người Đường cơ bản cũng hiểu được nơi này. Nơi đó tuy nghèo một chút, nữ tử bôi mặt trắng một chút, răng nhuộm đen một chút, nhưng có không dưới 200 vạn nhân khẩu.

Bao năm qua bọn họ không ngừng học Đại Đường, hẳn học rất nhiều thứ rồi, hay nhất là những người đó học Phật giáo, Đạo giáo, tới đó không khác nhiều Đại Đường, nơi đó có rất nhiều điểm tương đồng với Đại Đường, không giống với nơi tái ngoại, Tây Vực khiến ngươi ta khó thích ứng nổi.

Điều Vân Sơ nghĩ tới, đám huân quý thế gia cùng đường sao có thể không nghĩ tới?

Lý Tích từng có ý đem gia tộc gửi gắm vào Thổ Cốc Hồn, những người này chẳng lẽ không nghĩ tới gửi gắm ở nước Oa?

Sự thất bại của Từ Thế Tích chắc chắn giúp đám thế gia này rút ra bài học.

Thổ Cốc Hồn cách Đại Đường quá gần, tùy tiện phái một vệ trong thập lục vệ là có thể bình định nơi đó. Còn nước Oa, khoảng cách đủ xa, Đại Đường ngay cả Lưu Cầu phía đông nam gần như vậy còn không rảnh mà quản lý, nói gì tới nước Oa.

Vân Sơ suy nghĩ rất lâu rồi híp mắt cười nhìn Ôn Nhu.

"Xem ra ngươi đã nghĩ ra rồi." Ôn Nhu như đọc được suy nghĩ của Vân Sơ:" Nơi mà bọn họ nhắm tới chính là nước Oa, bọn họ đã bắt đầu thu nhận khiển đường sứ các nơi, đồng thơi đưa vào các cơ cấu rèn luyện, còn chuyên muốn phái các bậc đạo đức chí sĩ làm dạy họ. Còn không ít quan viên muốn thông qua khiển đường sứ nói với Oa vương, phái người tới Đại Đường học tập, sớm ngày đem phong hoa Đại Đường về nước Oa, để thoát khỏi tiếng man di."

Vân Sơ nói:" Nước Oa nghèo lắm, đám đại lão gia có chịu nổi khổ cực không? Ta không nghĩ đám người họ có tỉnh thần khai thác đâu."

"Bọn họ cũng đã tính tới điểm này rồi, chỉ cần khiển đường sứ tới, bọn họ sẽ an bài thỏa đáng chuyện ăn ở, chỉ cần nước Oa phái những người Oa chịu khó, cần cù này tới nước Đường là được. Sau này có thể dùng ở nước Oa."

Vân Sơ chủ động kiến nghị: " Ngươi nói đúng lắm, ngươi có thể bảo những người đó đưa người Oa tới chỗ ta, ta có thể giảng bài cho bọn họ. Nay nước Oa sở dĩ còn kém cả các nước trên bán đảo Cao Ly chính là vì Oa vương. Bọn họ nên có tấm lòng khoan dung hơn, quảng đại hơn, nên giống như Đại Đường ta, tiếp nhận người nơi khác tới làm quan, nước Oa tiếp nhận quan viên Đại Đường, sẽ trở nên cường đại trong thời gian ngắn..."

Địch Nhân Kiệt đờ đẫn nhìn Vân Sơ và Ôn Nhu thao thao bất tuyệt bày mưu tính kế cho Oa vương, hơn nữa có thể nhìn ra được lúc này đây hai tên đó thực sự một lòng một dạ nghĩ cho nước Oa. Bọn họ thậm chí bắt đầu nghĩ tới giúp nước Oa kiến lập luật pháp, cơ cấu quốc gia, biên chế quân, quản lý bách tính, cải tạo địa phương.

Tới mức Địch Nhân Kiệt có cảm giác trước mắt đây chính là hai người Oa trung can nghĩa đảm.

Địch Nhân Kiệt thậm chí dụi mắt mấy lần.

Lão Hà nãy giờ trốn xa, thấy Vân Sơ và Ôn Nhu càng nói càng hăng, càng nói càng to, chắc là không phải mưu phản nữa, cho nên sán tới nghe.

Đến khi nghe Ôn Nhu nhắc tới khoáng sản thì xen vào:" Có quặng à? Ở có quặng? Ta tham gia được không?”

Ôn Nhu chế giễu:" Lão ca huynh bán cả tổ trạch cho Hứa Kính Tông rồi, tiền đâu ra mà tham gia chuyện này?”

Lão Hà cười khà khà:" Bệ hạ đã lệnh cho Hứa Kính Tông trả tổ trạch cho ta rồi, còn không phải trả tiền. Ta biết ngay mà, ông trời sẽ không để người thật thà như ta chịu thiệt đâu."

"Hứa Kính Tông vậy mà để yên cho huynh à?"

"Không, ta muốn trả tiền nhưng người ta dứt khoát không nhận, nói là trước kia vì muốn tài trợ cho sự nghiệp lỗ sang mới mua tổ trạch của ta, vẫn giữ nguyên đợi một ngày vật quy nguyên chủ."

Vân Sơ nhìn bốn xung quanh, hài lòng gật đầu:" Không tệ, Đại Đường vẫn còn người tốt, hôm nay ta mới lĩnh ngộ được."

Khi Lý Hoằng tới thì đại tiệc hải sản của Vân Sơ đã đi tới hồi kết, trời cũng muộn lắm rồi, gió nổi lên, đám trẻ con ngáp ngắn ngáp dài, dựng cái lều nhỏ làm ổ cho mấy con chó rồi cũng ngáp ngắn ngáp dài, tiếc một ngày vui vẻ chưa nỡ đi ngủ. Hắn cũng chẳng bận tâm, lấy hai con tôm nướng đã hơi quá lửa trên giá, vừa ăn vừa nói:" Sư phụ, bệnh đau đầu của phụ hoàng ta lại tái phát rồi."

Vân Sơ nhíu mày:" Ngươi không đi chăm sóc mà tới đây chơi à?”

"Vừa mới nôn một trận, Tôn thần tiên dùng châm, bây giờ ông ấy ngủ rồi, mẫu hậu ta đang trông chừng. Sư phụ, phụ hoàng mắng ta, nói ta trước kia phải ngăn ông ấy giết Diệp Pháp Thiện."

"Ngươi tin mấy chuyện đó à?"

"Không tin, phụ hoàng ta tẩu hỏa nhập ma rồi."

Vân Sơ không vì thế mà xem thường Lý Trị:" Nói cho cùng dù là thiên hoàng, thiên khả hãn hay hoàng đế thì phụ thân ngươi cũng chỉ là người mà thôi. Bệ hạ có cả thiên hạ rồi, điều duy nhất mong mỏi là trường sinh, điều này có thể lý giải."

Lý Hoằng kinh hãi đánh rơi nửa con tôm dai dở:" Sư phụ, phụ hoàng ta đang cầu trường sinh đó."

"Thủy hoàng đế, Hán vũ đế, thái tông hoàng đế đều cầu trưởng sinh cả, đều đó chẳng ảnh hưởng tới chuyện họ là đế vương thiên cổ."

"Sư phụ, ta không nghe nhầm chứ, người lại ủng hộ phụ hoàng theo đuổi trường sinh à?” Vân Sơ võ vai Lý Hoằng:" Bệ hạ là chủ thiên hạ, có thể làm bất kỳ việc gì bệ hạ muốn, dù có cầu trường sinh cũng thế. Chỉ cần bệ hạ không nuốt mấy thứ thuốc độc thì ta cho rằng không phải chuyện gì to tát."

Lý Hoằng chớp mắt mấy lần, nhìn thật kỹ Vân Sơ:" Không phải sư phụ cho rằng..."

Không đợi Lý Hoằng nói hết, Vân Sơ đã cắt lời hắn:" Đừng có làm những chuyện khiến phụ hoàng ngươi cảm thấy không thoải mái. Bệ hạ có đủ trí tuệ phân biệt thật giả, dù là sai, bệ hạ cũng cho rằng mình có thể sai được mới làm."

Lý Hoằng liên tục lắc đầu:" Chuyện này không hay chút nào."

Vân Sơ ấn vai hắn xuống:" Bất kể chuyện gì đều phải làm đã, chứng minh bản thân sai mới từ bỏ. Bệ hạ chẳng qua là theo đuổi trường sinh mà thôi, không phải là làm việc gì hại nước hại dân."

"Muộn thế này rồi mà ngươi chưa ngủ, còn tới tìm ta, ta nghĩ Hứa Kính Tông bảo ngươi tới chứ gì?"

Lý Hoằng than:" Ta đi hỏi Hứa thái phó, ông ấy nói cũng muốn trường sinh."

"Bệ hạ cầu trường sinh không sai, chỉ có cách cầu trường sinh là sai thôi."

"Ta cứ có cảm giác đang có một âm mưu rất lớn bao quanh mình."

Vân Sơ cười:" Chỉ cần bách tính vẫn thừa nhận bệ hạ là hoàng đế thì chẳng có vấn đề gì hết, chúng ta cứ đứng ngoài mà xem thôi."
Bình Luận (0)
Comment