Q6 - Chương 021: Tâm sự đêm trăng.
Q6 - Chương 021: Tâm sự đêm trăng.Q6 - Chương 021: Tâm sự đêm trăng.
Mặt trăng xanh từ mặt biển dâng lên, đống lửa trên bãi biển chiếu đỏ cả bầu trời.
Khi Vân Sơ đã trải thảm trên bãi biển, đắp chăn sắp ngủ rồi thì yến tiệc của Ngu Tu Dung mới tiến hành được một nửa.
Thảm rất lớn Vân Cẩm nằm bên trái Vân Sơ, bên kia là Vân Loan, Vân Cẩn nằm ngoài cùng, cả hai đã ngủ say tít không biết trời trăng gì nữa.
Thường ngày Vân Cẩm ít nói, rất lặng lẽ, nhưng là đứa tình cảm, thích thủ thì với phụ thân, như lúc nà đang nói với phụ thân, tối nay mẫu thân bày tiệc đãi khách dùng tới sáu mươi vò rượu gạo, mười vò thuốc sát trùng, hải sản chuẩn bị buổi sáng đã bị ăn hết, thịt cừu thịt dê chuẩn bị thêm cũng không còn gì. May mà Cửu Phì không biết từ đâu kiếm được một con lợn mới duy trì được.
Đám quý phụ nơi đó thường ngày đoan trang cao quý, hành vi quá đáng tới mức đại gia khuê tú như nó không tiếp nhận được.
Vân Sơ ôm khuê nữ ru ngủ, đắp chăn lên cho nó, tuy bãi biển không lạnh, nhưng gió rất lớn.
Lý Hoằng và Lý Tư mỗi người quấn một cái thảm, nằm gần nhau, hắn quay đầu nhìn khung cảnh phía Ngu Tu Dung vẫn náo nhiệt, nói;" Xem ra bọn họ vui lắm."
"Hừ, huynh đừng lúc nào cũng bày ra cái vẻ thái tử, muốn biết vì sao họ vui thì lấy thân phận vãn bối sang hỏi vì sao họ vui thế là được." Lý Tư bĩu môi:" Bùi thị có thai rồi hả?"
"Ừ, có rồi." Lý Hoằng chẳng quay đầu lại, lòng hắn có chút bất an, hắn luôn nghĩ hoàng gia trên cao vời, một chuyện nhỏ xíu ở hoàng gia cũng đủ thiên hạ rung chuyển, có vẻ hắn sai rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà người buồn vẫn buồn, người vui vẫn vui, chẳng có gì thay đổi:
"Vân Na cô cô ở quá xa, không phải huynh quên cô cô rồi chứ?" Lý Tư truy hỏi:
Lý Hoằng thở dài:" Có người ở gần ngay bên, muội lại hi vọng nàng ở tận chân trời. Có người ở xa tận chân trời, muội lại có thể qua ánh trăng, cảm giác người đó đang ở cùng một bầu trời."
Những lời cảm động ấy lại chẳng làm Lý Tư xúc động, thậm chí bị nó xem thường:" Năm xưa a gia ở Liêu Đông, nhìn trăng sáng viết cho mẹ một bài thơ, nhờ quân báo mang về nhà, mẹ đọc xong khóc liền hai ngày."
"Thơ thế nào, muội nhớ không?"
Vầng trăng mọc ở bể khơi,
Cùng trong một lúc, góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong,
Suốt đêm gợi mãi tấm lòng tương tư.
Tắt đèn tiếc sáng ngẩn ngơ,
Khoác bào mới biết sương sa đã nhiều.
Tặng ai tay bốc được nào,
Giai kỳ, xin để chiêm bao mơ màng.
Nghe Lý Tư ngâm thơ xong, Lý Hoằng trâm mặc mất một lúc:" Ta kém sư phụ quá nhiều, lúc này đây chỉ muốn nói với Vân Na, ta thực sự nhớ nàng ấy."
Lý Tư lẩm bẩm:" Muội cũng không viết ra được, nhưng muội nhờ a gia viết, sau này không ở bên Vân Cẩn muội sẽ gửi cho đệ ấy, như thế đệ ấy càng thêm nhớ muội."
Lý Hoằng nghe vậy quay lại nhìn Lý Tư:" Sao muội lại chia tách với Vân Cẩn."
"Mỹ Ngọc Nhi kỳ thực tính cách cũng giống với Thải Vân Nương, đều thích yên tĩnh, không thích xa nhà. Giờ đệ ấy theo muội chạy khắp nơi là vì muội thích bày đủ việc, nhà mới là nơi an lạc của đệ ấy, không phải trời nam biển bắc."
"Muội đã biết thế vì sao còn chạy khắp nơi làm gì, sao không yên tâm ở nhà đợi Mỹ Ngọc Nhi mười sáu rồi gả cho đệ ấy?"
Lý Tư nhìn trắng lam trên trời cao:" Trước năm hai mươi tuổi, muội phải đi xem hết núi lớn sông sâu, gặp hết anh hùng thiên hạ. Sau hai mươi tuổi, muội sẽ làm tiểu phụ nhân không bước chân ra ngoài cửa, chuyên tâm sinh con đẻ cái. Bốn mươi tuổi con cái lớn rồi, muội sẽ giúp huynh dẹp yên thiên hạ, đến năm bảy mươi tuổi, muội sẽ thành lão tổ tông toàn bộ người Đại Đường."
Lý Hoằng kinh ngạc nhìn muội muội, hắn gần như không nhận ra được đứa bé ngốc vừa học vừa khóc năm xưa nữa, cái hào khí này rõ ràng có mấy phần giống sư phụ rồi:" Ta có cảm giác sau này muội sẽ sống tốt hơn cả ta."
Lý Tư toét miệng cười:" Tất nhiên là thế rồi, ai bảo huynh sẽ thành hoàng đế, huynh sẽ giống phụ thân, rõ ràng muốn cầu trường sinh, nhưng sợ đầu sợ đuôi không dám nói ra, sợ sử sách viết mình thành hôn quân."
"Huynh rõ ràng nhớ Vân Na cô cô, nhưng huynh đâu thể vứt bỏ triều chính, lập tức cưỡi ngựa đi Tây Vực thăm cô cô."
"Muội thì có, chỉ cần muội muốn, ngay ngày mai, muội có thể dẫn một đoàn người cưỡi ngựa đi Tây Vực."
Trăng xanh còn chưa kịp lặn xuống, phía đông đã hửng sáng, đám quý phụ rốt cuộc cũng mệt rồi, dìu nhau về doanh của mình.
Hôm qua bọn họ uống quá nhiều rượu, nhảy quá nhiều, cũng hát quá nhiều bài, vì thế ai nấy tóc tai tán loạn không còn ra bộ dạng gì. May mà Ngu Tu Dung dùn vải nhẹ vây thành con đường cho họ, không tới mức hớ hênh bị người ta nhìn thấy.
Hôm nay trên biển có gió lớn, trên biển không có sương mù, không thể xuất hiện ảo ảnh.
Lý Trị ngồi trên ghế mắt nhìn không chớp nơi giao giới giữa biển và trời, Vũ Mị giúp hắn nới lỏng đai buộc trên đầu. Lý Trị quay đầu sang:" Biết rõ là giả, nhưng lại rực rỡ vô cùng, trẫm có nên cam tâm bị lừa một lần không?"
Vũ Mị nhìn Lý Trị chỉ sau một đêm mà mặt mày hốc hác, mắt đỏ ngầu, không đành lòng:" Không ai có thể mãi mãi anh minh, bị lừa một lần cũng không sao."
"Hoằng Nhi sáng sớm nay trở về nói nói thiếp, Hứa Kính Tông cũng muốn cầu trường sinh, Vân Sơ thấy, cầu trường sinh không có gì sai, chỉ cần khống chế thỏa đáng là được."
Lý Trị lúc này rất muốn biết những người khác nghĩ gì về mình:" Huyền Trang đại sư, Tôn thần tiên nói thế nào?"
"Huyền Trang đại sư nói, trong lòng bệ hạ có một con sư tử bị giam cầm, muốn tìm cách thoát ra. Tôn thần tiên nói bệ hạ bị bệnh, còn bệnh không nhẹ, sớm ngày khám bệnh uống thuốc."
"Vậy nàng thì sao?”
Vũ Mị ở phía sau ôm lấy vai Lý Trị, ôn nhu nói:" Phu xướng phụ tùy."
Lý Trị khe khẽ vỗ tay Vũ Mị ôm trước ngực, lòng cực kỳ binh tĩnh.
"Khải tấu bệ hạ, Hình quốc công Tô Định Phương, Lô quốc công Trình Giảo Kim cùng mười một vị lão tướng, đợi bệ hạ triệu kiến." Thụy Xuân đứng dưới đài cao được vải bao quanh, lớn tiếng bẩm báo:
Lý Trị sâm mặt:" Bọn họ tới làm gì? Khuyên gián trẫm đừng tìm kiếm trường sinh sao?
Vũ Mị lắc đầu:" Thiếp không nghĩ vậy, cho dù những lão tướng này đều là bậc chí sĩ trung trinh với Đại Đường, bệ hạ tỏ thái độ bất mãn rõ ràng với thế gia, họ chỉ sợ bệ hạ, muốn họ tiếp tục trung trinh với xã tắc, e là khó."
"Nàng nói đúng, tuyên họ vào đây, trâm muốn xem chúng muốn gì?"