Q6 - Chương 022: Phải xem tư cách.
Q6 - Chương 022: Phải xem tư cách.Q6 - Chương 022: Phải xem tư cách.
Chốc lát sau có tiếng giáp trụ va chạm loạt xoạt, Tô Định Phương, Trình Giảo Kim dẫn một đám lão tướng mặc giáp vào trong màn.
Đợi bọn họ thi lễ hoàn tất, Lý Trị chỉ đầu mình:" Phong tật phát tác, đau đớn vô cùng, chư vị ái khanh có gì muốn nói thì nói đi, chỉ cần hợp tình hợp lý, trãm cho phép."
Trình Giảo Kim giọng ồm ồm nhìn Lý Trị ở trên cao:" Lão thần nghe nói bệ hạ muốn gặp Phúc Lộc Thọ tam tiên một lần, nhưng bì đám yêu đạo Trương Quả cản trở, bọn lão thân tức giận vô cùng, xin bệ hạ cho bọn thần cưỡi thuyền ra biển, tìm tiên sơn ngoài biển cho bệ hạ, nhất định bắt Phúc Lộc Thọ tam tiên về triều bái bệ hạ."
Lý Trị đang đợi đám người này khuyên gián là sẽ phát tác, ai ngờ nghe một câu như thế, bất giác ngồi thẳng dậy:" Ái khanh nói thật sao?"
Trình Giảo Kim tiếp tục nói to:” Chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, giờ bệ hạ bị yêu đạo làm nhục, bọn lão thần xin được tru sát yêu đạo, tìm tới tiên nhân ngoài đảo, rửa nhục cho bệ hạ."
Lý Trị nhìn một mảng tóc trắng, râu trắng trước mặt, cảm khái nói:" Các khanh có lòng này là trẫm thỏa mãn rồi, một tên yêu đạo nhỏ bé, đâu phiền các khanh ra tay, trâm đã đem hình yêu đạo yêu đạo công bố thiên hạ, không bao lâu sẽ có tin tức truyền về."
Tô Định Phương bước lên chắp tay:" Khải tấu bệ hạ, yêu đạo có hành vi đại nghịch bất đạo như thế, nhất định là không định về Đại Đường nữa. Cho dù như vậy cũng không thể để yêu đạo tiêu diêu ngoài vòng pháp luật. Xin cho thần một chiếc thuyền nhỏ, du lục khắp Đông Hải cũng nhất định vì bệ hạ bắt kẻ này về, băm vằm muôn mảnh, tiết giận trong lòng."
Các lão tướng khác cũng phẫn nộ nhao nhao xin ra biển, chẳng những bắt yêu đạo băm vằm muôn mảnh, còn chuẩn bị bắt cả Phúc Lộc Thọ tam tiên về làm khách của hoàng đế.
Lý Trị vỗ về đám lão tướng, nói chuyện này cần tính kế lâu dài, nhất định sẽ cho họ một câu trả lời rõ ràng, mới làm họ nguôi giận, chắp tay lùi ra.
Đợi bọn họ đi rồi, Lý Trị trầm tư, có ngốc cũng chẳng tin được lời mấy lão già đó, nói với Vũ Mị ẩn sau rèm:" Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?"
Vũ Mị đứng dậy bước ra ngoài:" Bọn họ có thực sự muốn bắt yêu đạo hay không thì chưa rõ, nhưng nhất định là muốn quyền ra biển, điều này thì không phải nghi ngờ gì cả"
Lý Trị ngạc nhiên lắm:" Toàn là ông già bảy tám chục tuổi, không sợ chết luôn ngoài biển sao?"
"Tin tức của chúng ta chưa đủ, thiếp không tiện phán đoán, cần thăm dò thêm."
Thụy Xuân bắt gặp ánh mắt hoàng đế liếc về phía mình, vội vàng thi lễ rồi rời đi.
Hắn biết, có chuyện xảy ra mà hắn chẳng biết gì là thất chức, có điều hoàng đế không trách phạt hắn, cho thấy tâm tình hoàng đế rất tốt.
Lý Tích một mình ngồi trong doanh trại ăn sò biển uống rượu, cả một nồi sò xào này là do Lý Thừa Tư bê tới, thứ nay chẳng có mấy thịt, toàn vỏ là vỏ, ăn chẳng đã. Thế nhưng trải qua bí pháp chế biến đặc biệt của Vân gia, càng ăn càng thấy thơm, thong thả nhắm rượu vô cùng thích hợp. Lý Tích vừa ăn vừa uống, bất tri bất giác hết cả buổi sáng.
Lương Kiến Phương ngồi xe lăn đi vào lều Lý Tích, ông ta vì có thể tiếp tục uống rượu mà chặt một cái chân. Về sau vì uống rượu mà cái chân còn lại cũng đau đớn vô cùng, dày vò ông ta sống không bằng chết. Ông già cả đời trừ lên trận thì sống hết sức hồ đồ này thấy một cái chân cũng chẳng thể đi được, nên chặt luôn cái chân còn lại.
Được cái lần nay vì thống phong quá thống khổ, Lương Kiến Phương chịu nghe lời Vân Sơ không còn uống rượu, ăn thứ giàu đạm nữa.
Vân Sơ biết tin ông ta cai rượu thịt thì thở dài, mười năm trước lão già này chịu nghe lời mình thì còn hai chân mà đi rồi.
Lúc này Lương Kiến Phương nhìn Lý Tích ăn uống tiêu diêu như thế thì đau khổ vô cùng:" Ta còn sống làm gì nữa?" Lý Tích ăn thị sò, ném vò sang bên, lấy mảnh vải bẩn thỉu lau bừa lên miệng:" Bệ hạ nói sao?"
"Bệ hạ nói phải tính kế lâu dài, xem ra không tin lời bọn ta."
"Sai, nói thế tức là bệ hạ động lòng rồi, lúc nào cũng giả dối, chỉ thích người gánh tiếng ác, bản thân ngồi không hưởng lợi." Lý Tích giọng điệu chẳng còn chút kính trọng nào với Lý Trị:" Hắn không từ chối ngay chứng tỏ chuyện này có thể được."
Lương Kiến Phương không hiểu lắm:" Vì sao cần bọn ta đích thân ra mặt, dấu vết quá rõ ràng.”
Lý Tích cho ít băng vụn vào trong rượu uống ừng ực:" Ông cho rằng trên đời này có bao nhiêu người đủ tư cách gánh tối cho hắn chứ? Giá trị tồn tại cuối cùng của chúng ta là gánh tội cho hoàng đế."
Lương Kiến Phương lại hỏi:" Chúng ta thực sự đồ mưu nước Oa à?"
Lý Tích thở dài:" Nơi đó nhiều người, đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta."
"Nếu vậy thì chúng ta cần nhiều thuyền lắm đấy." Lương Kiến Phương nhìn Lý Tích uống rượu mà nuốt nước bọt:
"Vân Sơ không thiếu."
"Í, y lấy đâu ra thuyền được chứ?"
Lý Tích biết rất rõ chuyện này:" Ở Liêu Đông có một tòa thành tên là thành Đại Hành, là hải cảng lớn nhất phồn hoa nhất. Tuy là thành của Đại Đường, nhưng tiếng nói của Vân Sơ ở đó còn hữu hiệu hơn triều đình."
"Nhiều năm qua, nến những nhà có tiền ở Trường An, Lạc Dương dùng thì trên chín thành do thành Đại Hành cung cấp. Lão phu nghe nói mỗi năm thuyền ra biển bắt cá kính không dưới một nghìn."
"Bọn họ chỉ cần bắt được một con cá kình là đủ ăn thời gian rất dài. Tết năm kia, Vân Sơ tặng lão phu mấy thùng thị cá kình, mùi vị khá lắm."
Lương Kiến Phương lần đầu nghe thấy chuyện này:" Sao lão phu không biết nhỉ, nếu không nhất định phải tham dự cổ phần." "Ông làm gì có tư cách tham dự cổ phần." Lý Tích phũ phàng nói:" Chỉ có phủ binh Trường An từng lão Vân Sơ đi Liêu Đông mới có tư cách tham dự vào chuyện làm ăn ở thành Đại Hành. Ông cho rằng Vân Sơ dựa vào cái gì mà một mình nắm chặt phủ binh Trường An trong tay?”
"Bệ hạ từ tháng tám năm ngoái đã gọi chúng ta theo hắn đi khắp nơi, chính là để gọi hết người có sức ảnh hưởng ở Trường An đi, cho hắn điều tra triệt để Trường An một lượt. Một năm qua chỉ có quan viên Trường An bị điều động nhiều nhất, lão phu dám đánh cược, đợi đám Vân Sơ, Ôn Nhu về, phát hiện ít nhất bốn thành quan viên Trường An là bọn họ chưa từng thấy, chưa từng nghe nói tới."
Lương Kiến Phương đứng ngồi không yên:" Thế thì đám Vân Sơ bị người ta chiếm mất quyền lực à?"