Q6 - Chương 023: Toan tính của mỗi bên.
Q6 - Chương 023: Toan tính của mỗi bên.Q6 - Chương 023: Toan tính của mỗi bên.
Lão Lương thực sự lo cho Vân Sơ, một mặt thằng nhãi đó đúng là không tệ, năm xưa ông ta tình cờ cứu mạng y một lần, bao năm qua Vân Sơ không chỉ cứu mạng ông ta mấy lần, con cứu cả Lương thị. Mặt khác, toàn bộ Lương thị bây giờ cũng là nhờ Vân Sơ nể mặt kiếm được cái ăn ở Trường An đắt đỏ, quyền lực của Vân Sơ ở Trường An ảnh hưởng, tức là ảnh hưởng trực tiếp tới Lương thị rồi.
Về công về tư, ông ta đều không thể ngồi yên.
Lý Tích thấy phản ứng Lão Lương như thế thì lạnh nhạt hỏi:" Ông thấy mấy tên nhóc đó sốt ruột không?"
"À.... Không, hôm qua chúng còn tổ chức yến tiệc tưng bừng mà." Lương Kiến Phương nói xong thì ngớ người:
Lý Tích cảm thán:" Đúng thế, thậm chí người ta còn kiến nghị lên triều, tư lại Trường An kiến thức rộng lớn, năng lực xuất chúng, hi vọng bệ hạ phá vớ rảo cản quan lại, trọng dụng tư lại cho những người xuất thân hàn vi một tiền đồ quang vinh, không để bị xuất thân làm liên lụy."
"Y còn nói, Trường An là một cái lò luyện lớn, chỉ cần bệ hạ đưa người có chí tới, tương lai sẽ thu hoạch được lượng lớn nhân tài lão luyện để dùng."
"Nghe đi, đó là lòng dạ và sự tự tin của người ta. Bệ hạ và văn võ toàn triều nghe xong không ai không tán thưởng. Hẳn những tư lại Trường An nghe được huyện lệnh đề cao họ như thế chắc cũng cảm động rơi lệ."
Nói tới đó vung tay đánh văng chén rượu Lương Kiến Phương rót trộm, lau tay lên miếng vải dính toàn mỡ màng:" Nếu nói Vân Sơ chí công vô tư thì lão phu hoàn toàn không tin, nhưng y đích thực làm được chí công vô tư, còn làm hết sức triệt để."
"Ai có thể rời Trường An, ai còn cần rèn luyện thêm, ai cần phải cảnh cáo, rồi còn cần đưa vào nhân tài ở phương diện nào, nhân tài mới cần phải làm sao để mau chóng dung nhập vào quan trường, người ta đều nói rõ ràng."
"Dù có ai hoài nghi cũng phải nhịn, chỉ cân mở miệng nói y giả vờ giả vịt, lập tức bị chụp cái mũ đố ky hiền tài, bị người đời khinh bỉ. Ít nhất bị những người đang đợi nhảy vào chia miếng bánh Trường An sẽ dìm trong nước bọt."
"Dù thế nào thì lão phu vẫn không tin Vân Sơ là người rộng lượng, vì đó không giống chuyện một con người có thể làm ra, bảo y là thánh nhân thì càng hoang đường."
Lương Kiến Phương rốt cuộc cũng trộm được một con sò ngậm trong miệng, sung sướng vô ngần:" Ông nói nhiều như thế rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Lý Tích hít sâu, khép mắt lại áp chế cơn giận, nếu không ông ta sợ mình sẽ hất thẳng chén rượu vào lão già hồ đồ đó, chuyện này chỉ có thể trách ông ta, ai bảo đi nói chuyện đó với Lương Kiến Phương. Huân quý cũ bọn họ sa sút tới mức phải dùng tới loại người này làm việc rồi.
Hít thở mấy lần Lý Tích mới quay lại chủ đề ban đầu, nói đơn giản dễ hiểu nhất có thể:" Xưa nay ông thân thiết với Vân Sơ, ông đi hỏi y, lão phu muốn mở một hải cảng ở Hùng Tân, chuẩn bị thông thương với nước Oa, hỏi xem thành Đại Hành của y có thể chi viện cho một ít thuyền không?"
Lương Kiến Phương gật gù:" À à, y nhiều thuyền, nhiều nhân thủ, à, còn nhiều tiền nữa, nên đi hỏi y thật."
Lý Tích nhìn Lương Kiến Phương vô cùng bi thương:" Ông sống được tới bây giờ đúng là kỳ tích."
Vân Sơ nghe Lương Kiến Phương đề xuất yêu cầu thì sảng khoái đồng ý, làm Lão Lương cười rất đắc ý.
Chính Vân Sơ cũng thâm suy đoán mục đích của Lý Tích.
Khi hướng gió bất định, tùy tiện chọn phe là chuyện chết người.
Thành Trường An quy tụ đông đảo bách ky ti, không có nghĩa là thành Đại Hành liền không có.
Phàm là những nơi trọng yếu về quân sự, kinh tế, giao thông, ắt có bách ky tỉ.
Nay thành Đại Hành đã thành tòa thành quan trọng nhất ở Liêu Đông, cũng có thể xem là tòa thành phồn hoa nhất vùng đông bắc, càng là trọng trấn vận chuyển vật tư từ Liêu Đông tới Đại Đường.
Chỉ cần là người sống ở Liêu Đông, không ai không muốn vào thành Đại Hành sống.
Ngư dân trên thuyền bắt cá kình không phân chia quốc gia, dân tộc, nhà với họ chính là thuyền, một năm bốn mùa sống trên thuyền, cuối cùng chết ở biển rộng.
Tiền đồng, vàng bạc, tơ lụa, hay toàn bộ những thứ thể dùng như tiền, trong mắt họ không là gì cả. Bọn họ cần mỏ neo sắt, đinh sắt, đao sắt, xiên cá tốt, nồi sắt tốt. Ngoài ra còn có gạo, rau xanh, dưa muối và những vật tư sinh hoạt khác.
Những người này luôn được quan phủ thành Đại Hành ưu tiên bố trí bến bãi, tạo điều kiện chuyện ăn ở.
Thông qua những người quanh năm trôi nổi trên mặt biển đó, Vân Sơ nắm rất rõ cả vùng biển đông bắc, cùng hải đảo xung quanh, còn hữu dụng hơn cả Bách ky ti. Ví như Vân Sơ biết ở vùng bắc, vượt qua khu vực băng tuyết bao la, nơi đó có người sinh sống, họ ở trong những căn nhà băng, kiếm sống bằng nghề săn bắt thú biển.
Vân Sơ cũng biết, cái Lý Tích thực sự nhìn trúng chính là những người quanh năm lênh đênh trên biển đó, ông ta muốn biết làm sao đưa người an toàn vượt biển.
Đám người thế gia có tính toán gì, Vân Sơ không muốn biết chỉ tiết, chỉ cần nắm đại khái phương hướng của họ, dù sao y không định tham gia, cùng lắp cung cấp điều kiện tiện lợi và vài ý kiến thôi.
Gần đây phía U Châu cũng có không ít tin tức truyền về, chuyện bắt đầu từ hai tháng trước, họ nhìn thấy rất nhiều quý công tử, những người đáng lẽ chỉ có thể xuất hiện ở Trường An, Lạc Dương. Hơn nữa bọn họ chỉ bổ sung vật tư ở U Châu rồi lập tức rời đi. Quan trọng nhất là bọn họ vừa rời thành liền xuất hiện một đám ky sĩ người Hồ, bảo vệ bọn họ đi lên phương bắc.
Điều này chứng tỏ đám huân quý Trường An, Lạc Dương đã bắt đầu hành động rồi, xem ra đây là chuyện đã mưu tính thời gian dài, ít nhất phải nửa năm.
Vân Sơ không thích huân quý thật, nhưng y cũng không muốn nhìn thấy họ bịt mắt xông vào thế giới mà mình không biết, chết ở nơi đất khách quê người một cách lãng phí.
Hoàng đế ở lại Bồng Lai ba ngày, thấy không có ảo ảnh mới xuất hiện liền chuẩn bị rời nơi này. Có điều vẫn sai Đăng Châu thủy sư đô đốc Lưu Nhân Sư phụ trách xây dựng một tòa thành Bồng Lai mới ở nơi này.
Lúc hoàng đế tới Bồng Lai mang theo khí thế nuốt chửng vạn dặm, lúc rời Bồng Lai lại có chút sa sút.
Sau khi rời bán đảo Sơn Đông, tiền quân do Bùi Hành Kiệm thống lĩnh, hậu quân do Tiết Nhân Quý thống lĩnh nhào bổ vào Hà Bắc, U Châu truất trí đại sứ Hách Xử Tuấn, Doanh Châu đô đốc Quách Đãi Phong về triều.
Vân Sơ còn cho rằng hoàng đế sẽ đi Hà Bắc đạo một chuyến, không ngờ rằng đả kích ở Bồng Lai với hoàng đế là quá lớn, hoặc có thể do nguyên cớ nào đó, Lý Trị không hạ lệnh đi Hà Bắc, mà tới thẳng Thái Sơn.
Dù thế nào, chuyện Trương Quả chết rồi sống lại chắc chắn đã ảnh hưởng tới tâm cảnh của hoàng đế, khiến hoàng đế từ bừng bừng hùng tâm đã mất đi chí tiến thủ.