Q6 - Chương 024: Chuyện lạ ở U Châu. (1)
Q6 - Chương 024: Chuyện lạ ở U Châu. (1)Q6 - Chương 024: Chuyện lạ ở U Châu. (1)
Đằng sau mông không có một đại hán suốt ngày lải nhải, chuyện này không cho làm, chuyện kia ngăn cản, đã thế lại còn bế theo một đứa bé gái cứ như là vú nương, Tiết Trường Phong cảm thấy cuộc sống của mình tốt hơn rất nhiều.
Thành U Châu tuy là thủ phủ của Hà Bắc, nhưng tòa thành này từ trong ra ngoài đều hiện lên một vẻ nghèo khó, to thì to đấy, nhưng mà trong thành chẳng có nổi một kiến trúc nào ra hồn, cho dù là nha môn truất trí sứ cũng xám xịt, kém xa sự hào hoa của nha môn huyện Vạn Niên.
Nhà ở đây tuy không cao lắm nhưng được cái rất rộng rãi, chỉ có điều mang màu sắc tối nặng nề, Tiết Trường Phong dù gì cũng là người đọc sách biết nhiều hiểu rộng, hắn nhận ra, đây chính là phong cách kiến trúc thời Hán.
Tòa thành này mang một không khí trầm trọng tang thương lịch sử.
Chỉ đúng một tòa phủ là khác, mặc dù cả tòa phủ do gạch thẫm màu xây nên giống đa phần kiến trúc khác, nhưng từ mái cong cùng với cứa sổ trổ hoa có thể nhìn thấy bóng dáng tân kiến trúc của Trường An. Điều này nói lên rằng, hộ này có liên quan tới Trường An.
Tiết Trường Phong đi vòng quanh tòa Vương gia đại trạch này, phát hiện ra hộ này bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, muốn đột phá nơi này, ít nhất cần một đạo quân mang theo thuốc nổ mới được.
Vốn Tiết Trường Phong định một mình hoàn thành nhiệm vụ, không cần tới ai hết, nhưng giờ xem ra đó là chuyện không thể nào.
Vì thế Tiết Trường Phong liền theo lời dặn của Ân Nhị Hổ lúc chia tay, tới một khách sạn tên là Đồng Phúc, giao lá thư niêm phong kỹ giao cho vị chưởng quầy giàu yếu lom khom thích cười.
Chưởng quầy là người khó đoán tuổi tác, trông có vẻ già trước tuổi, nhận lá thư niêm phong không nói gì hết, sắc mặt không đổi, dẫn Tiết Trường Phong vào hậu viện. Khách sạn này chỉ phần đại sảnh hai tầng, phần sau chỉ một tầng, chia thành từng khu độc lập, chưởng quây dẫn Tiết Trường Phong tới gian phòng khách số một khu địa.
Chưởng quầy nhìn lúc nào cũng lom khom biến thành hảo hán thẳng tắp chẳng làm Tiết Trường Phong ngạc nhiên, loại người mang theo mùi quân đội này hắn thấy rất nhiều ở Trường An, Lạc Dương.
Chưởng quầy mở thư ngay trước mặt hắn, sau đó ném vào lửa đốt đi, lửa cháy làm trên tờ giấy hiện lên hai chữ "cầm vương”.
"Tôn thượng muộn mất mười chín ngày rồi."
Tiết Trường Phong đáp qua loa :" Bị lỡ chuyện trên đường."
"Lần này ngài có chuyền tùy cơ ứng biến, không truy cứu nữa, lần sau đừng như thế."
"Ta là tôn thượng của ngươi, ngươi phải nghe ta."
Chưởng quầy bình tĩnh nhìn hắn:" Nếu không phải tín vật ngài mang tới là thật thì đã chết rồi, ta thực sự hoài nghỉ, ngài không phải là đốc sát do đích thân chủ thượng phái tới."
Tiết Trường Phong nhìn trái phải, chẳng thấy ghế ở tron phòng liền ngồi xuống giường:" Ta chỉ là đốc sát."
"Chuyện trong địa bàn U Châu không cần ngài xen vào."
Tiết Trường Phong gãi tai:" Xem ra ta không có tư cách biết tên ngươi nhỉ?"
"Ta nói thì ngài có tin không?"
"Cũng phải."
Chưởng quầy nhìn qua có vẻ là người hòa nhã, nói chuyện từ tốn, song hết sức lạnh lùng:" Kế hoạch cầm vương ba ngày sau thực thi, ngài chỉ cần xem là được."
Tiết Trường Phong hỏi:" Đại trạch viện Vương gia canh phòng nghiêm ngặt như thế, ngươi định vào thế nào?"
'Lợn trong nhà nuôi, bây giờ béo rồi phải giết, có gì khó đâu."
"Lợn nhà nuôi?” Chưởng quầy chỉ gật đầu với hắn một cái rồi mỉm cười rời đi.
Tiết Trường Phong ngồi im tại chỗ một lúc, hắn cũng không hi vọng một màn chào đón nồng ấm, có điều thế này hơi khó làm việc rồi. Đứng dậy nhìn quanh cái phòng như thiện phòng này, bày biện hết sức đơn giản, hai bồ đoàn, một cái bàn thấp, một cái giường gỗ và một cái đèn dầu, không còn gì khác.
Hắn lại ngã mình xuống giường, hai tay gối sau đầu, nghiền ngẫm mục đích tới U Châu.
Ân Nhị Hổ nói, rất lâu trước kia, Đại Đường đông chinh Cao Câu Ly, có ba huynh đệ họ Vương, chuyên môn sưu tầm nô lệ để làm nô binh, sau khi đông chinh kết thúc ba huynh đệ này kiếm được rất nhiều.
Nhờ cung ứng nô binh cho quân đội Đại Đường có công, được cho phép tới Trường An sinh sống.
Vốn nếu ba huynh đệ Vương gia chuyển tới Trường An, từ đó làm lại cuộc đời, bọn họ sẽ sống hạnh phúc vui vẻ cuối đời.
Ai ngờ ba huynh đệ này sống ở Trường An được hai năm, lại lén lút chạy về Hà Bắc, tiếp tục buôn bán nô lệ.
Hơn nữa theo các loại manh mối chứng minh, ba huynh đệ Vương gia đã phản bội chủ thượng, câu kết với dư nghiệt Tân La, lấy danh nghĩa buôn bán Tân La tỳ, ngâm đưa vào rất nhiều Tân La tỳ có vấn đề cho đại hộ ở Đại Đường.
Trong đó có không ít Tân La tỳ đã thành sủng thiếp của quý nhân, tới ba tướng quân đông chinh năm xưa chết trong tay Tân La tỳ. Thê thảm nhất là Vũ Dương Uy tướng quân Lục Thiên, cả nhà ba mươi chín người bị giết sạch.
Vì thế chủ thượng yêu cầu diệt trừ ba huynh đệ Vương gia, thuận tiện hỏi ra những tỳ nữ gài vào nhà huân quý Đại Đường bao năm qua.
Cho nên hành động này gọi là : Cầm vương.
Nhiệm vụ này với Tiết Trường Phong mà nói chỉ là đột xuất thôi, hắn chỉ có quyền giám sát, không có quyền chỉ huy. Theo lời Ân Nhị Hổ, chủ thượng tựa hồ càng coi trọng động tĩnh của huân quý Trường An, Lạc Dương.
Nghĩ tới đó Tiết Trường Phong hiểu ra một chuyện, có lẽ hắn sẽ biết được một số việc liên quan tới chủ thượng trong nhiệm vụ cầm vương này.
Đối với chủ thượng, Tiết Trường Phong có rất nhiều suy đoán, mỗi suy đoán đều bị chứng minh là sai, điều này khiến cho Tiết Trường Phong luôn tự coi mình là thông minh cảm thấy hết sức thất bại.
Mặc dù thông qua theo dõi Ân Nhị Hổ để điều tra chủ thượng là ai sẽ dễ dàng và nhanh chóng nhất, nhưng Tiết Trường Phong không muốn làm thế, vì sẽ liên lụy tới Ân Nhị Hổ.
Trước khi biết được chủ thượng rốt cuộc là ai, Tiết Trường Phong không dám đem tính mạng cả nhà bằng hữu ra đùa, chẳng may chủ thượng biết bị bại lộ từ chỗ Ân Nhị Hổ, cả nhà hắn chết chắc.
Lần này Tiết Trường Phong cảm giác mình ở gần chủ thượng nhất, chủ thượng ắt phải là một vị tướng quân đông chinh nào đó, lại còn phải có liên quan tới ba huynh đệ Vương gia.
Nằm trên giường suy nghĩ miên man cho tới tận khi trời tối dần, Tiết Trường Phong không có ý rời khách sạn, thậm chí không có ý đi căn cơm, hắn muốn ngủ sớm, sáng mai đi xem xét lại tòa Vương gia trạch viện kiên cố kia.
Đồng bọn ở U Châu có vẻ lạnh nhạt, Tiết Trường Phong muốn thông qua đôi mắt của mình để đánh giá, đột phá tòa Vương thị đại trạch này sẽ khó cỡ nào.