Q6 - Chương 025: Chuyện lạ ở U Châu. (2)
Q6 - Chương 025: Chuyện lạ ở U Châu. (2)Q6 - Chương 025: Chuyện lạ ở U Châu. (2)
Dù ở phương bắc, thành U Châu lúc này vẫn nóng khốc liệt, mặt trời vừa lên là Tiết Trường Phong thấy mặc áo ngoài là không chịu nổi nữa, hắn thay áo cộc mà chỉ người Hồ mới mặc. Phải công nhận cách ăn mặc này thuận tiện cho việc hành động hơn nhiều, đặc biệt là ở trên lưng ngựa.
Ra đường có thể thấy rõ khác biệt ở nơi này với Trường An, Lạc Dương, bách tính ở đây chia làm hai phong cách ăn mặc khác biệt, hoặc là ống tay áo to nặng, vải dày đúng kiểu thời Hán, còn lại kiểu ăn mặc người Hồ giống hắn, dù kiểu nào thì cũng không phải phong cách phóng khoáng hoa lệ của Đại Đường.
Hắn kiếm một cái quán bán bánh nướng, ném ra năm đồng mua cái bánh kẹp thịt dê, thứ này ở Trường An bán rất nhiều, xem như là một đặc sắc ở Trường An, không ngờ tới nơi này cũng gặp được.
Tiểu phiến rất có lương tâm, khác hẳn đám gian thương Trường An, bánh vừa nướng xong thơm giòn, kẹp thịt vào cũng rất nhiều, lại còn cho hắn thêm hai cái mắt dê, hắn thưởng thêm cho một đồng.
Tiết Trường Phong vừa ăn bánh lại vừa giả vờ vô tình đi ngang qua đại môn Vương gia, đại môn mở rộng, có một trung niên béo tốt trông hết sức chất phác, đi bên cạnh có một người đọc sách mặc áo lam, được tiếp đãi nhất nhiệt tình. Tiết Trường Phong ngớ người, hắn biết người trẻ tuổi đó, đó là Tô Hưởng, nhi tử thứ ba của Hình quốc công Tô Định Phương.
Tuy trong đầu không khác gì có sấm nổ, bên ngoài hắn vẫn cắn bánh đi qua như không có chuyện gì, không dám nhìn thêm một cái vì ngoài cửa có đám hộ vệ mặt mày cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn từng người qua lại, rõ ràng toàn là cao thủ.
Tô Hưởng vội vội vàng vàng, thi lễ cáo từ nhảy lên một thớt ngựa, được đám thân vệ xúm quanh, rời khỏi đại trạch Vương gia. Còn trung niên béo vừa đi tiễn chân thì nụ cười mất ngay, thay vào đó là lo âu.
Một ý nghĩ nổi lên trong đầu Tiết Trường Phong, lẽ nào chủ thượng là Tô soái? Cố áp nhịp tim thình thịch, hắn tìm kiếm nơi thuận lợi quan sát Vương gia.
Tường bao quanh đại trạch Vương gia rất cao, chỉ duy nhất một tòa tửu lâu bên trái là cao hơn được tường bao, Tiết Trường Phong tới trước tòa tửu lâu vừa mới mở cửa đón khách này.
Vừa mới đi vào liền bị hai tên Côn Lôn nô đen như than trông cửa dùng tiếng quan thoại mắng đuổi ra.
Tiết Trường Phong không ngờ ở nơi xa xôi như U Châu lại có thứ thần kỳ như Côn Lôn Nô, cho dù ở Trường An cũng không có thường thấy, chỉ một ít nhà huân quý gia sản dư giả mới sở hữu. Càng không nói tới Côn Lôn Nô lại nói tiếng Trường An lưu loát, nhất định là gia sinh tử rồi.
Có điều Côn Lôn Nô trông cao to đen xì đáng sợ như vậy thôi, chứ người náo tiếp xúc rồi sẽ hiểu đây là thứ đồ trang trí.
Bị hai Côn Lôn Nô quát thảo đuổi đi, Tiết Trường Phong làm sao nhịn được, đấm thẳng vào mặt tên Côn Lôn Nô răng trắng còn đang luôn mồm chửi mắng hắn. Cú đấm này rất mạnh, mũi tên Côn Lôn Nô sụp luôn, nào máu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Thế nhưng tên Côn Lôn Nô đó vẫn tiếp tục phun ra những câu chửi rủa ác độc.
Tiết Trường Phong lại vung nắm đấm, đấm tên Côn Lôn Nô còn lại đang chửi như trâu già phun rắm. Đấm người thì sướng đấy, điều không hay là hai tên Côn Lôn Nô đó bị đánh cũng không đánh trả, đã thế mồm còn chửi mắng không ngừng.
Lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt, Tiết Trường Phong đấm đá như điên, chỉ một thoáng khiến hai tên Côn Lôn Nô ngã gục xuống đất.
Dù vậy hai tên đó vẫn cứ chửi mắng, người tụ lại xem trò hay không biết từ lúc nào đã vây vòng trong vòng ngoài, chẳng ai can mà còn đổ dầu vào lửa, xúi bẩy hai bên đánh nhau.
Trên tâng hai tửu lâu, ở lối đi có mấy tên quý công tử phe phẩy quạt gấp đứng xem, trong đó có một thiếu niên áo gầm hoa lệ chỉ Tiết Trường Phong:" Đánh đi, đánh nữa đi, hắn vừa hỏi thăm mẹ ngươi đấy, thế mà ngươi cũng nhịn được à?" Nghe ra giọng Trường An, Tiết Trường Phong ngẩng đầu lên.
Tuy quanh trở lại Trường An còn chưa lâu, nhưng cho tính chất công việc, Tiết Trường Phong vẫn nhanh chóng nắm bắt tình hình, nhận ra tên mặt hoa da phấn đừng ở cầu thang chõ mồm vào đó là Đường Mục, tôn tử của khai quốc công thần Cử Quốc công Đường Kiệm.
Bên cạnh có một tên áo xanh, mũ xanh, cả người vừa cao vừa gầy trông như cọng hành là Vu Chỉ Vi, tôn tử của Yên Quốc công Vu Chí Ninh.
Còn bên phải là một tên toàn thân hồng y vô cùng gai mắt, đầu cũng đội mũ màu hồng, tai còn gài một bông hoa, thân phận cũng không tầm thường, là Ân Phúc, tôn tử của công thần Lăng Yên các Ân Khai Sơn.
Khác với hai tên trước, lá gan của Ân Phúc rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, vì tên này từng bị huyện nha Vạn Niên xử lý, bông hoa gài trên tai cũng có lai lịch lắm, là do huyện lệnh Vân Sơ đích thân gài lên cho hắn.
Theo như Vân Sơ nói, gài lên đóa hoa giới dâm này không thể tùy tiện họa hại nữ tử nữa, nếu vẫn còn phạm giới, bị xẻo là cái chắc.
Tên này ở cách Trường An mười vạn tám ngàn dặm vẫn tự giác gài bông hoa này, xem ra đúng là tự thay đổi con người rồi.
Tiết Trường Phong sở dĩ nhận ra những kể này là vì Ân Nhị Hổ từng dẫn hắn đi giới thiệu, nói nếu Thanh Y Lâu thiếu tiên gì đó, có thể bắt mấy tên này làm tài chính khởi động.
Danh sách Ân Nhị Hổ cho rất dài, Tiết Trường Phong vẫn thích ba tên này nhất, vì chúng được trưởng bối trong nhà chiều chuộng, một khi bị bắt, sẽ đòi được nhiều tiền hơn.
Ấy vậy mà bây gặp đúng ba tên này ở U Châu làm Tiết Trường Phong ngứa ngáy.
Đường Mục thấy Tiết Trường Phong không đánh nửa hô hét:" Mau đánh đi, hắn chửi lão mẫu của ngươi đấy."
Tiết Trường Phong ngẩng đầu lên:" Hắn mắng ta, khả năng không biết là mắng cái gì, ngươi lại nghe rõ là hắn mắng ta." Đường Mục quay đầu sang nói với Vu Vi Chi và Ân Phúc:" Lần này ta thua, ta trả tiên rượu."
Vu Chi Vi bực bội:" Gặp phải tên thông minh, đúng là xúi quẩy."
Ân Phúc chỉ hai tên Côn Lôn Nô vẫn đang không ngừng chửi rủa:" Hai tên này chịu đòn tốt đấy, đem đánh cược sáu lần rồi mà không bị đánh chết."
Đường Mục cùng hai người kia nói nói cười cười, hoàn toàn không coi trò chơi gây chết người của mình ra cái gì, cùng hai người kia bỏ đi.
Tiết Trường Phong chỉ tay nói:" Chửi người xong còn muốn chạy à?"
Đường Mục quay lại, phe phẩy quạt nói:" Người chửi mắng ngươi là bọn chúng, không phải bọn ta. Nếu ngươi giận quá không chịu nổi thì cứ đánh chết chúng là được, bọn chúng không dám đánh trả đâu. Còn nếu ngươi có thể đánh cho chúng không dám chửi nữa, phải cầu xin ngươi, hôm nay ngươi ăn uống bao nhiêu, ta chi hết."
Dù Tiết Trường Phong là người đi nhiều, thấy nhiều cũng bị những lời của Đường Mục làm ngây ra, hắn không hiểu ba tên này vì sao muốn hắn đánh chết hai Côn Lôn Nô kia. Nói ra hai Côn Lôn Nô thế này, giá không phải thấp.
Vu Chi Vi lấy ra một xâu tiên:" Nếu ngươi có thể đánh cho chúng cầu xin, ta trả thêm cho ngươi mười quan, bọn ta có thể tới thanh lâu khoái hoạt cả ngày đấy."
Ân Phúc nói vội:" Cho tiền thôi, đi thanh lâu thì thôi đi."
Hắn vừa mới nói đã khiến Đường Mục bất mãn:" Ngươi bị tên Vân Sơ đó dọa cho sợ tới mức này rồi cơ à?"
Ân Phúc nuốt nước bọt:" Đừng xem thường, tên chó má đó nói chặt chim ngươi là chặt thật đấy. May mà a gia ta chịu bỏ tiền, mới khiến tiểu nương tử đó lên công đường phản cung, nếu không ca ca đây chỉ còn đường vào cung hầu hạ bệ hạ."